Đại Hạ Văn Thánh

Chương 546 Thiên địa có chính khí, vạn vật có hình thù! Bài ca chính nghĩa vừa ra kinh động cả thế gian.(8)

Ai có ngọc phiếu thì cho mình xin vài phiếu đẩy truyện lên tóp nhé, mình cám ơn mn.

...

....

Cố Cẩm Niên rất khẳng khái.

Hắn không có chút e ngại nào, theo cai ngục đi ra khỏi đại lao.

Nhưng trong lòng, Cố Cẩm Niên vẫn một mực suy nghĩ chuyện này.

Bước ra khỏi đại lao.

Liếc nhìn có thật nhiều người tiễn đưa, cũng có không ít người mang theo tâm tư khác.

Xe chở tù ở cách đó không xa.

Người của Hình bộ cũng vô cùng cung kính, cơ bản không dám lãnh đạm.

Nơi xa, bọn người Vương Phú Quý ánh mắt rưng rưng. Bọn họ không ngờ chuyện sẽ nghiêm trọng đến như thế.

Bảy ngày qua, dân chúng đã viết vạn dân sách lại bị bát Vương phải đối.

Bảy ngày qua, có ít nhiều thế lực đã tham dự việc này, mục đích chính là để cứu Cố Cẩm Niên.

Nhưng kết quả trên triều đình không có bất kỳ phản ứng gì.

Hình bộ cũng không đưa ra bất kỳ phê duyệt sửa chữa nào.

Nhất thời bọn họ luống cuống, cuối cùng cũng sợ hãi.

Lúc đầu còn cho rằng, Cố Cẩm Niên nhất định sẽ bình yên vô sự.

Nhưng đến hôm nay tất cả mọi người luống cuống.

Chỉ còn ba canh giờ.

Cố Cẩm Niên sẽ bị trảm quyết.

Ba canh giờ, chỉ sợ là không còn kịp rồi.

Vân Nhu tiên tử cùng Dao Trì tiên tử đứng ở cách đó không xa. Sắc mặt hai người bình tĩnh nhưng trong lòng cũng có ý nghĩ khác.

Nếu như ở thời khắc mấu chốt vẫn không cách nào xoay chuyển thì các nàng sẽ cướp pháp trường.

Chuẩn xác mà nói là người đứng phía sau các nàng sẽ đến cưỡng ép cướp pháp trường.

Nhưng đúng lúc này.

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên.

“Nhìn, kia là Ngụy Nhàn công công.”

“Có Thánh chỉ, có Thánh chỉ.”

“Thánh chỉ đến.”

Từng giọng nói vang lên, trong chốc lát, dân chúng ở Kinh đô không khỏi đưa mắt nhìn lại.

Hoàn toàn chính xác.

Cách đó không xa, Ngụy Nhàn ngựa không dừng vó chạy đến. Trong tay nắm chặt một đạo Thánh chỉ.

Giờ khắc này, tất cả dân chúng đều cười.

Họ cho rằng đây là Thánh chỉ đặc xá tội cho Cố Cẩm Niên.

Nhưng sau khi Ngụy Nhàn xuất hiện và tuyên đọc Thánh chỉ thì dân chúng lại trầm mặc lần nữa.

“Bệ hạ có chỉ.”

“cnc cứu dân chúng trong biển lửa đây là công lao to lớn nhưng bởi vì làm loạn quốc pháp, pháo bất dung tình, duy trì trảm quyết.”

“Nhưng bởi vì Cố Cẩm Niên có công cực khổ nguyện vì tu kiến văn cung, tố công đức thân, lập Thánh Bia.”

“Từ trên bia đá Cố Cẩm Niên đề văn. Về sau để cho vạn dân chiêm ngưỡng.”

Giọng nói của ông ta vang lên.

Để vô số dân chúng trầm mặc.

Sau đó tràn đầy thất vọng.

Vốn cho rằng là thánh chỉ đặc xá lại không ngờ là thánh chỉ như vậy.

Mà thông qua thánh chỉ này có thể biết được, Cố Cẩm Niên thật sự sẽ bị trảm quyết.

Đã chuẩn bị kỹ cả việc tu kiến cung điện, tiến hành lập bia đá.

Đây còn không phải sẽ chết sao?

Rất nhanh, bia đá đã chở đến.

Từ Cố Cẩm Niên đề văn trên bia đá, cấp cho người đời sau chiêm ngưỡng.

Đương nhiên, không cần trực tiếp khắc chữ trên bia đá. Ngụy Nhàn đã chuẩn bị xong giấy bút, sau khi viêt sxong sẽ có công tượng đến khắc chữ.

Đồng thời giọng nói của Ngụy Nhàn cũng truyền vào trong tai Cố Cẩm Niên.

“Thế tử điện hạ.”

“Đây là cơ hội cuối cùng của ngài.”

“Bệ hạ để nô tài chuyển cáo đến ngài.”

“Đã có sách lược vẹn toàn có thể bảo vệ Thế tử không việc gì.”

Ông ấy truyền âm nói.

Thông báo tình huống cụ thể cho Cố Cẩm Niên.

Nghe thấy vậy.

Trong lòng Cố Cẩm Niên cũng không gợn chút sóng nào.

Không có bất kỳ vui sướng nào.

Cũng không có gì vui vẻ.

Mà nhìn qua bia đá, trầm mặc không nói.

Tất cả mọi người nhìn, bọn họ cũng hết sức tò mò Cố Cẩm Niên muốn làm gì.

Ước chừng sau nửa canh giờ.

Đột ngột ở giữa.

Cố Cẩm Niên ngưng tụ tài hoa hóa khí thành bút, khắc chữ ở trên bia đá.

Đem những cảm ngộ ở mấy ngày này viết lên.

[DƯ TÙ BẮC ĐÌNH, TỌA NHẤT THỔ THẤT]

[THẤT NGHIỄM BÁT XÍCH, THÂM KHẮC TỨ TẦM]

Văn tự vừa xuất hiện đã dẫn đến vô số ánh nhìn.

Văn chương này thoạt nhìn không có chỗ nào đặc biệt. Nếu nói là văn thải thì một số Nho giả bình thường cũng có thể làm ra.

Nếu nói về tình cảm thì đơn giản chính là đem tình huống mấy ngày nay viết ra.

Nhưng tất cả mọi người vẫn nhìn chăm chú.

Bởi vì bọn họ biết.

Đồ vật Cố Cẩm Niên viết ra sẽ không khiến người ta thất vọng.

Bên trong Hoàng cung, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng lộ vẻ vô cùng khẩn trương. Mặc dù ông đã chuẩn bị xong sách lược vẹn toàn nhưng vẫn hi vọng Cố Cẩm Niên có thể dựa vào chính mình để tự giải cứu.

Nếu không sẽ có phiền phức mớ.

Bên ngoài đại lao Hình bộ.

Đã lưu loát viết xong ba bốn trăm chữ.

Nhưng không có bất kỳ ảnh hưởng gì, không có dị tượng, cũng không có hào quang khiến cho tâm tình của người ta càng thêm nặng nề.

Nhưng đúng lúc này.

Cố Cẩm Niên lại mở ra một trang giấy cuối cùng chậm rãi viết một đoạn.

[HUỐNG HẠO NHIÊN GIẢ, NÃI THIÊN ĐỊA CHI CHÁNH KHÍ DÃ, TÁC CHÁNH KHÍ CA NHẤT THỦ]

Theo khúc dạo đầu một đoạn cuối cùng cũng viết xong.

Cố Cẩm Niên nhắm mắt lại.

Hắn hít sâu một hơi.

Đủ loại chuyện cũ đã gặp qua lại thêm tất cả cảm ngộ ở trong đại lao cũng hoàn toàn bộc phát vào giờ khắc này.

Quận Giang Ninh cũng tốt.

Nước Hung Nô cũng tốt.

Phủ Bạch Lộ cũng được.

Có lẽ có thiên tai nhưng nhiều hơn chính là họa do con người gây ra.

Sau lưng dân chúng không chỉ có triều đình mà càng nên có một số chí sĩ.

Lại càng nên có một số người đọc sách chân chính.

Ngày hôm nay hắn muốn tái tạo lại khí khái của người đọc sách.

“Ta vì Cố Cẩm Niên.”

“Hôm nay làm một bài ca chính nghĩa.”

“Vì chính tâm Nho đạo.”

Trong chốc lát.

Giọng nói của Cố Cẩm Niên vang lên.

Vang vọng khắp Kinh đô.

Rất nhanh có một hàng chữ xuất hiện ở trên bia đá.

[THIÊN ĐỊA HỮU CHÍNH KHÍ, TẠP NHIÊN PHÚ LƯU HÌNH]

Văn tự vừa xuất hiện.

Trong chốc lát.

Thiên địa đại biến.

Bóng đêm ập đến như thể là Vĩnh Dạ giáng lâm.

Mà lần này.

Đã không chỉ một mình Kinh đô chịu ảnh hưởng.

Mà là toàn bộ vương triều Đại Hạ.

Nhất là khúc phủ.

Khúc phủ Khổng gia vốn yên tĩnh.

Giờ khắc này.

Bắt đầu lay động kịch liệt.

Có Đại Nho của Khổng gia kinh ngạc sau đó một tiếng nổ ầm vang.

“Tượng thánh của Khổng Thánh chất động.”

“Có người viết ra Thánh chương bất hủ.”

Giọng nói vang lên.

Một mảnh xôn xao.
Bạn cần đăng nhập để bình luận