Đại Hạ Văn Thánh

1067 Ăn đi! Đều ăn cho ta đi! Các ngươi vì sao không ăn? Ổn định tai ương quận Giang Trung! (8)

"Đại nhân, đừng kêu hô, bọn họ sẽ không tới."

Trên bàn cơm, nam tử đang dùng cơm lên tiếng, thấp giọng nói.

"Vì cái gì?"

"Vậy ngươi tại sao lại tới?"

Hầu Quân hoàn toàn không hiểu rồi.

"Đại nhân, ta là người một nhà đây."

"Tên Cố Cẩm Niên, Cố Hầu gia này, không biết từ nơi nào lấy được cái gì mà gạo cũng cấp đặc biệt cho hoàng thất. Sau khi ăn xong hai ba lượng, chẳng những không đói bụng, mà tinh lực lại dồi dào. Chỉ là cơm này, đều thơm vô cùng, so với những món ngon này không kém hơn chút nào."

"Hơn nữa còn có thể kéo dài tuổi thọ, sống lâu trăm tuổi. Hiện tại quận Giang Trung người nào không biết người nào không hiểu? Chủ yếu hơn chính là, còn có thể tráng dương."

"Những người dân này không phải là không dám ăn ngài đồ vật, là không muốn ăn đấy."

Nam tử lên tiếng, dốc hết toàn lực thấp giọng nói chỉ sợ bại lộ thân phận của mình.

"Gạo cung cấp đặc biệt cho Hoàng thất sao?"

"Đây là chuyện không thể nào."

"Hoàng thất Đại Hạ không có thứ này. Ta ở phủ Ninh Vương mấy chục năm, cũng không có nghe nói qua có thứ này."

Hầu Quân có chút trợn tròn mắt. Ông ta cho tới bây giờ chưa nghe nói qua có cái gì gọi là gạo cung cấp đặc biệt cho Hoàng thất. Ngươi muốn nói Long mễ Đại Kim thì còn có.

Tuy nhiên Long mễ Đại Kim tuyệt đối không thể cho dân chúng ăn, ăn vào nhất định sẽ xảy ra chuyện.

"Vậy không rõ lắm."

"Đại nhân, đừng kêu hô, vô dụng thôi, cơm này đồ ăn cũng chỉ lãng phí, không bằng để các tướng sĩ đến ăn một đợt đi."

Đối phương dường như coi nhẹ tất cả, để Hầu Quân không cần giãy dụa.

"Hồ ngôn loạn ngữ."

"Đại Hạ căn bản không có thứ này. Đây tất nhiên là quỷ kế của Cố Cẩm Niên. Cái gì mà kéo dài tuổi thọ, rất có thể chỉ là tại trong thức ăn bỏ thêm một chút dược vật."

“Đến như chắc bụng v..v.. chỉ sợ đều là tâm lý tác dụng thôi."

"Không ngờ đến Cố Cẩm Niên thế mà dùng chiêu này, quả nhiên là đáng hận."

"Tốt, Cố Cẩm Niên, ngươi dùng chiêu này, cũng đừng trách ta ra hạ sách đấy."

Hầu Quân sắc mặt rất khó coi, đại khái đoán được một chút gì đó. Từ đó ông ta nhìn về phía tướng sĩ bên cạnh nói.

"Nhanh chóng để cho người đi thông báo với dân chúng, thức ăn nơi này của chúng ta cũng có thể kéo dài tuổi thọ, cũng có thể tráng dương."

"Lại đi tản lời đồn, nói Cố Cẩm Niên làm cơm cho mọi người, bỏ vào một chút thuốc. Sau khi ăn xong cố nhiên tinh khí thần sung túc, đều là giả thôi."

Hầu Quân lên tiếng, để cho người đi tản lời đồn.

Chuyện cho tới bây giờ, ông ta chỉ có thể làm như thế.

"Vô dụng đại nhân, gạo này thật sự có kỳ hiệu, ngài là không biết."

Người kia còn muốn nói tiếp.

Thế nhưng dưới ánh mắt lạnh như băng của Hầu Quân nháy mắt trung thực không nói.

Rất nhanh, những tướng sĩ này bắt đầu làm việc.

Thật đúng là đừng nói.

Theo những này tướng sĩ đi tản lời đồn, thật sự có không ít dân chúng lại tới rồi. Đại đa số là bị lừa qua tới, còn nói Chân Long Đại Hạ có vấn đề, chuyện này ngược lại không ai tin tưởng.

Có vấn đề hay không, mọi người còn không rõ ràng sao?

Nhưng mà, lừa gạt chuyện này, tối thiểu nhất là cần chút đồ thật.

Không ít dân chúng bị lừa tới, sau khi nếm thử vài miếng, từng người phát hiện cùng đồ ăn bình thường không có gì khác nhau.

Bấy giờ, từng người đứng dậy rời đi.

Mặc kệ Hầu Quân thuyết phục như thế nào, dù sao chính là không ăn.

Chẳng những đi rồi, hơn nữa còn vụng trộm nói cho người khác biết, để mọi người cẩn thận đề phòng.

Đến cuối cùng.

đội ngũ chẩn tai của Cố Cẩm Niên, căn bản không dừng được.

Mà bọn họ bày bàn tiệc bên trên, trừ một chút tướng sĩ bên ngoài sửng sốt không có mấy dân chúng.

Sau gần nửa canh giờ, có không ít.

Nhưng mà là bởi vì xếp hàng xếp tới nơi này.

Hầu Quân là thật khó chịu. Ông ta để cho người đi xin một chén cơm, nhìn xem đến cùng có làm được cái gì.

Kết quả bị tướng sĩ Đại Hạ trực tiếp cự tuyệt, nói rõ những thứ này là cho dân chúng.

Bị cự tuyệt xong.

Hầu Quân có chút não tụ huyết, đến cuối cùng ông ta trực tiếp xuống tới, bưng lên một bát cơm, để các tướng sĩ toàn bộ ngồi xuống, ăn cho đám dân chúng nhìn.

Ông ta cũng không tin.

Nhiều món ngon như vậy không sánh bằng một chén cơm sao?

Kết quả là, một màn cực kỳ xốc nổi xuất hiện, các tướng sĩ của Ninh Vương, kẹp lên từng món đồ ăn, cái gì thịt kho tàu, cái gì viên thịt, cái gì sườn dê, động tác xốc nổi, từng người bẹp miệng.

Ăn một miếng hô một tiếng, ăn ngon, ăn ngon, ăn ngon thật đấy.

Ý đồ dùng loại phương thức này đến hấp dẫn lực chú ý của dân chúng.

Đúng thật là.

Lực chú ý bị hấp dẫn tới rồi.

Nhưng đại bộ phận dân chúng ánh mắt đều có chút cổ quái.

Thật giống như đang nhìn một đám giống như kẻ ngu.

"Sườn dê này, trời ơi, bắt đầu ăn thật là thơm, xương cốt đều là xốp giòn, thơm quá, thật sự thơm quá đi."

"Ai nha, ta ăn một miếng ta miệng đầy là dầu, làm sao thơm như vậy chứ."

"Thật sự thơm quá đi."

"Thơm nha."

"Các ngươi muốn ăn không? Muốn ăn cũng nhanh tới ăn đi."

"Ha ha ha ha ha ha ha."

"Ha ha ha ha ha ha."

"Thịt này thơm càng thơm, đều nói thịt thơm lăn lăn, thần tiên cũng khó đỉnh."

"Đỉnh, thật sự quá đỉnh đi."

"Ha ha ha ha, ăn thật ngon, ha ha ha ha."

"Các ngươi ăn đi."

"Đều ăn cho ta."

"Vì cái gì các ngươi đều không ăn?"

"Ăn đi! ! !"

Hầu Quân dần dần thất thố, Động tác của ông ta xốc nổi, giọng nói rất lớn, vừa ăn vừa hô hào. Đến cuối cùng ông ta trực tiếp thất thố, đứng la hét, hận không thể trực tiếp xông vào bên trong đội ngũ, đem người bắt tới ăn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận