Đại Hạ Văn Thánh

1404 Học thuật chi tranh, khẩu chiến với bầy Nho, tân học vô thượng, Tri hành hợp nhất.(2)

Mấy trăm tăng nhân vội chắp tay trước ngực, nói một tiếng đại thiện.

Thế nhưng, dạng ngôn luận này, khiến một số người vẫn không thể nào tiếp thu được, nhưng lúc này đang trong thời gian tranh biện, không thể làm loạn, không tới lượt mình nói chuyện, nên chỉ có thể ngậm miệng.

"Vô số đức phật."

Lúc này, Vân Thọ chân nhân của Long Hổ Đạo tông lại lắc đầu.

"Cũng không phải, cũng không phải."

"Phật môn vốn có tám vạn bốn ngàn pháp, nhưng không bằng pháp của Đạo môn ta, pháp của Đạo môn, chính là vô lượng, một hoa một cây, đều là pháp, vô số pháp. Vô tận đạo."

"Thời Thượng Cổ, nhân tộc được tạo ra, sinh ra trí tuệ, tiên hiền cổ xưa, ngữa mặt vọng thương khung, cảm ngộ đạo thiên địa, cảm ngộ đại đạo độc nhất vô nhị."

"Còn nữa, Đạo môn ta truyền pháp vô số, khai tông lập phái, không kể môn đệ, vì tất cả thiên địa, hàng yêu trừ ma, vì chúng sinh hộ đạo."

"Phật môn tuy chủ trương thiện niệm, nhưng vẫn còn thiện ác bất phân. Bỏ xuống đồ đao, lập địa thành Phật, qua loa hời hợt, xóa sạch mọi chuyện trong quá khứ, thiện như thế, chính là giả nhân giả nghĩa."

"Đạo môn ta truyền thừa cho đến ngày nay, gặp thiện thì ủng hộ chính nghĩa, gặp tà thì tiêu diệt, lại còn phổ độ chúng sinh, hành y cứu tế, được thiên địa ban thưởng, thấu đáo thần pháp của đại đạo."

"Lần này thiên mệnh, nên cho Đạo môn chính thống đạt được."

"Chỉ vì đại đạo cực kỳ công bằng, Đạo môn thuận theo thiên ý."

Vân Thọ đạo nhân lên tiếng, nói ra cách nhìn cùng kiến giải của mình.

Ông ta cho rằng, pháp của Phật môn, tuy có tới tám vạn bốn ngàn, nhưng lại không rõ đúng sai phải trái, cho rằng là giả nhân giả nghĩa, lại chứng minh Đạo pháp của mình, phân rõ đúng sai, tìm ra chính đạo, đáng giá được thiên mệnh.

Quả nhiên, lời vừa nói ra, một vài tu sĩ Tiên môn trực tiếp vỗ tay khen hay.

Mà tăng nhân Phật môn thì vẻ mặt hơi khó coi, nhưng Thần tăng Phổ Độ ngược lại bình tĩnh vô cùng, loại cục diện này cũng không phải lần đầu tiên ông ta trải qua, cũng không cảm thấy gì.

Còn nữa, bản chất của thi tranh biện là công kích lẫn nhau.

Chỉ trích khuyết điểm của đối phương, sau đó cường điệu ưu thế của mình, cốt lõi của tranh biện chính là như vậy.

Sau khi Đạo môn nói xong.

Cuối cùng chỉ còn lại Trung Dương tiên sinh.

Trung Dương tiên sinh thoáng trầm mặc một chút, sau đó mới mở miệng nói.

"Nhân tộc từ thời Thượng Cổ đã sinh ra trí tuệ."

"Đến nay mà nói, bởi vì có được trí tuệ, từ đó minh ngộ đạo lý, hiểu được đạo lý, mới xuy nghĩ về vạn vật của vũ trụ, thiện ác của nhân tính."

"Phật môn tám vạn bốn ngàn pháp, Đạo môn vô số pháp, mà Nho đạo ta, cũng có vô lượng chi học."

"Khổng Thánh trước đây, thiết lập lễ pháp phân biệt người."

"Á Thánh đi sau, thiết lập quốc pháp để cân bằng."

"Phục Thánh cùng giống vậy, thiết lập quân pháp để lập triều."

"Thánh Nhân Thiên Mệnh, thiết lập Nho học định thiên hạ."

"Bây giờ, bên trong Nho đạo, cũng có người thế hệ sau, vì thiên địa lập tâm, vì dân chúng lập mệnh, vì vãng thánh kế thừa tuyệt học, vì vạn thế khai mở thái bình."

"Tiên hiền như ánh sáng, soi sáng con đường cho hậu thế, Nho pháp chi đạo, quân tử nên cố gắng không ngừng vươn lên, từ đó trường tồn."

"Nho kinh khiến cho con người khai trí, minh ngộ đạo lý, phân biệt thiện ác, thông hiểu tất cả phiền muộn khốn khổ trên thế gian."

"Đạo vô tận."

"Phật cao thâm."

"Nhưng, người đọc sách ta, cũng vô cùng vô tận vậy. Nhắm thẳng đến đại đạo thông thiên, lần này thiên mệnh, chính là Nho đạo ta xứng đáng lấy được."

"Từ đó giáo hóa vạn dân, vừa có thể Phổ Độ chúng sinh, cũng có thể thuận theo thiên ý."

Trung Dương tiên sinh nói.

Lời nói của ông ta cũng không sắc bén, nhưng lại nói cực kỳ hoàn mỹ, Phật môn tự nhận có thể Phổ Độ chúng sinh, khiến con người tiến về thế giới cực lạc, người người bình đẳng.

Đạo môn cho rằng, có thể biện thiện ác, có thể rõ đúng sai phải trái, có thể hiểu đại đạo, nhắm thẳng vào hạch tâm, độ kiếp phi thăng, tiêu diêu tự tại, khoái hoạt vô biên.

Nhưng hôm nay, Trung Dương tiên sinh trực tiếp khái quát ý của hai giáo, đọc sách là cái căn bản của mọi thứ, thức tỉnh trí tuệ của con người, ngộ đạo của trời xanh, nhập đến nơi cực lạc.

Ngôn luận thế này, cho dù là Cố Cẩm Niên cũng không khỏi tán thưởng liên tục.

"Hay."

"Lời ấy thật sự nói rất hay."

"Trung Dương tiên sinh không hổ là đại năng của Nho đạo ta, lời ấy nói thật sự hay lắm."

Trong chốc lát, vô số giọng nói vang lên, lần này những người đến Tắc Hạ học cung, đa số là người đọc sách, tất nhiên vì lẽ đó mà nghiêng về người đọc sách.

Ba người đã trình bày ngôn luận của mình xong, trước mắt xem ra, Trung Dương tiên sinh thật sự nói hay nhất.

Có điều, đây mới chỉ vừa mở đầu, chân chính tranh biện vẫn còn chưa bắt đầu.

"A Di Đà Phật."

"Trung Dương thí chủ sai rồi, Nho đạo, chính xác là khiến người ta khai trí, nhưng trí tuệ như vậy, cũng không phải là tâm trí, từ xưa đến nay, chuyện người đọc sách hại nước hại dân còn ít hay sao?"

"Các vương triều trong thiên hạ, quý tộc môn phiệt, học phiệt mà nói, một mực khống chế, dân chúng nghèo khổ, học hành gian khổ mười năm, có hơn được xuất thân sao?"

"Năm mươi năm trước, bần tăng vân du tứ hải, gặp một vị đệ tử hàn vi, khắc khổ đọc sách, thiên tư không tệ, vào kinh thành đi thi."

"Thế nhưng, khi ta vân du về, lại biết được người này thi rớt ba lần, tự vẫn trong nhà mà chết."

"Cũng không phải vấn đề văn chương, cũng không phải thiên tư, mà là xuất thân quá nghèo khổ, mặc dù hắn đọc Tứ thư Ngũ kinh, nhưng không hiểu chính sách triều đình, không rõ chuyện quốc gia đại sự, thư kinh cho dù tốt, nhưng xuất thân nghèo khổ, làm sao cho hắn trúng cử đây?"

"Bần tăng xin hỏi chư vị người đọc sách, gia cảnh các ngươi như thế nào?"

"Có người nào gia môn nghèo khổ sao?"

Thần tăng Phổ Độ nói, nhìn qua tất cả người đọc sách ở đây.
Bạn cần đăng nhập để bình luận