Đại Hạ Văn Thánh

1317 Cả triều văn võ bá quan quyên góp mười vạn lượng? Ta cùng với Vương đại nhân quyên hai ngàn vạn lượng! Ngả bài rồi!(9)

"Tốt, tạp gia đã rõ."

"Xin đại nhân yên tâm."

Mặc dù không biết Dương Khai có ý gì, nhưng đã liên quan tới Cố Cẩm Niên, ông ta cũng không dám làm loạn, trước tiên làm cho xong việc quyên góp ngân lượng, nhân tiện đó cũng lan truyền chuyện này ra.

Chắc là Hầu gia cũng muốn nhiều người biết về việc Bất Dạ Thành Đại Hạ thể kiếm được bao nhiêu tiền.

Cứ thế, Ngụy Nhàn vội vã rời khỏi phủ Dương Thượng Thư, cũng mang cả một rương ngân phiếu đi theo. 

Ra khỏi phủ Thượng Thư, Ngụy Nhàn hít sâu một hơi, lấy lại tinh thần, tiếp tục đi tới từng nhà quyên góp ngân lượng.

Nhưng mà tâm trạng trước và sau khi quyên được một rương ngân phiếu, thật sự rất khác nhau.

Lúc gõ cửa các nhà khác, kẻ giả nghèo có, kẻ khóc thảm cũng có, nhưng Ngụy Nhàn luôn chọn đúng thời điểm để nói ra chuyện Dương Khai cùng Vương Khải Tân quyên góp hai ngàn vạn lượng bạc.

Sau đó, những quan viên đều bị dọa chấn kinh rồi.

Không tin có, chết cũng không tin cũng có, thậm chí bày ngân phiếu ra trước mặt bọn họ, bọn họ vẫn chưa chịu tin.

Ngụy Nhàn cũng rất kiên nhẫn,kể cho những quan viên này nghe về việc thuê bán các cửa hàng ở Bất Dạ Thành.

Chỉ một lát sai, những quan viên này tin rồi.

Nói chính xác hơn là tin một nửa, nhưng ít nhất là so với việc hoàn toàn không tin thì đã tốt hơn nhiều.

Mà sự thật đúng như Dương Khai nói, mấy lão già này nghe xong, đúng thật là quyên góp nhiều hơn chút đỉnh, cũng không còn thấy ai quyên góp mấy trăm lượng nữa, ít nhất cũng là một ngàn lượng.

Nhưng sau khi Ngụy Nhàn đi, những vị quan viên này vội vàng rời phủ, chạy tới phủ của Lễ Bộ Thượng Thư.

Không tới nửa canh giờ sau.

Bên ngoài Dương phủ.

Gia bộc vội vàng chạy vào báo cáo.

"Lão gia, Binh Bộ Thượng Thư cầu kiến."

"Lão gia, Hình Bộ Thượng Thư cầu kiến."

"Lão gia, Lại Bộ Thượng Thư cầu kiến."

"Lão gia, Từ Quốc Công đến đây bái phỏng."

Từng lời từng lời thông báo vang lên, Dương Khai và Vương Khải Tân nhìn nhau cười một tiếng.

"Mời bọn họ vào đi."

Dương Khai lập tức cho bọn họ vào phủ.

Không lâu sau, những thân ảnh quen thuộc xuất hiện trong sảnh đường, vừa vào đại đường, Binh Bộ Thượng Thư Triệu Ích Dương đã không nhịn được mà hỏi luôn.

"Dương đại nhân, Vương đại nhân, Ngụy Nhàn công công vừa nói, các ngươi kiếm được một ngàn vạn lượng bạc."

Triệu Ích Dương mở miệng, đi thẳng vào vấn đề.

Vừa nghe Binh Bộ hỏi, những quan viên đi cùng cũng tò mò nhìn Dương Khai, muốn xem thử ông ấy trả lời thế nào.

"Không có."

Dương Khai lắc đầu, thấy vậy đám quan viên cũng nhẹ nhàng thở ra, không hiểu sao trong lòng cũng khoan khoái hơn chút.

Nhưng ngay sau đó, giọng nói của Dương Khai lại vang lên, hoàn toàn làm đám quan viên tê liệt.

"Là hai ngàn vạn lượng."

Lời này nói ra, giống như thiên lôi bổ xuống, làm đám quan viên đứng sững sờ tại chỗ

"Lão phu cũng kiếm được hai ngàn vạn lượng"

Vương Khải Tân tiếp tục bổ thêm một đao.

Ngay lập tức, tiếng hít thở dừng lại, cả đại sảnh chìm trong im lặng.

Ăn ngay nói thật, đều là đồng liêu với nhau, khi biết được đồng liêu của mình bị thua thiệt lỗ vốn, bọn họ chẳng vui vẻ gì, nhưng biết được đồng liêu kiếm được nhiều bạc, bọn họ càng thêm không vui.

Hai ngàn vạn lượng?

Đây là khái niệm gì?

Con mẹ nó.

Cùng lúc đó, bên trong Hứa phủ.

Hứa Ngôn và Hộ Bộ Tả Thị Lang ngồi ở trong viện đánh cờ.

Nhìn lướt qua sắc trời.

Giọng nói của Tả Thị Lang không nhịn được mà vang lên.

"Thượng Thư đại nhân, đã trễ thế này rồi, Dương đại nhân và Vương đại nhân sao còn chưa tới?"

Tả Thị Lang có chút hiếu kỳ hỏi

"À."

"Đừng nóng vội, chắc là bọn họ đang thương lượng với nhau, chút nữa gặp lão phu thì nên nói cái gì, nên dùng từ gì ấy mà."

"Thậm chí, có thể hai người bọn họ còn đang mô phỏng xem lão phu sẽ trả lời họ như thế nào."

"Tránh việc nói sai sẽ khiến cho lão phu không vui."

Hứa Ngôn khẽ cười nói.

Tả Thị Lang nghe vậy, như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó cười nói: "Vẫn là Thượng Thư đại nhân thông minh, nghĩ lại cũng đúng, đi cầu cạnh người khác, đương nhiên là phải cẩn thận một chút, dùng từ nói chuyện cũng phải suy nghĩ cẩn thận."

"Ai, sớm biết như thế, sao lúc trước còn làm vậy?"

Tả Thị Lang vuốt mông ngựa hùa theo. (nịnh hót, nịnh nọt)

Nô bộc tới thông báo.

"Lão gia, Ngụy Nhàn công công cầu kiến."

Nghe nô bộc báo lại.

Hứa Ngôn hạ xuống một quân cờ, mở miệng nói: "Mời vào."

Không lâu sau.

Ngụy Nhàn đi vào trong phủ, trên mặt treo nụ cười, nếu không nói là xuân quang đầy mặt.

Thấy Ngụy Nhàn tới, Hứa Ngôn cũng rất thẳng thắn, lấy ra một chồng ngân phiếu,  giao cho ông ta.

"Ngụy công công giờ này còn đi quyên góp, vất vả rồi."

"Những năm nay lão phu bớt ăn bớt mặc, cũng tiết kiệm được năm ngàn lượng bạc trắng."

"Cộng thêm phu nhân có làm ăn bên ngoài một chút, nghe nói ba vùng lớn bị thiên tai, cũng góp vào ba vạn lượng bạc trắng, coi như là ra sức vì nước."

"Một chút thành ý, đối với Đại Hạ mà nói cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc, thôi thì xem như góp chút sức mọn."

Hứa Ngôn mở miệng, lần quyên tiền này, ông ta đương nhiên sẽ không hẹp hòi, lấy ra cả vốn gốc, thứ nhất là thể hiện với quan viên trong triều, thứ hai cũng là thể hiện năng lực của bản thân.

Ngay lúc Hứa Ngôn cho rằng Ngụy Nhàn sẽ vui mừng khôn siết, lại không ngờ, Ngụy Nhàn cầm lấy ngân phiếu xong, nói lời cảm tạ và tính đi luôn.

"Đa tạ Hứa đại nhân."

"Tạp gia phải đi nhờ nhà tiếp theo quyên góp, còn nhanh chóng về báo niềm vui lớn với Bệ hạ."

Ngụy Nhàn cười, ông ta bây giờ chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng thu tiền quyên góp rồi về cung ngay, báo cáo chuyện tốt cho bệ hạ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận