Đại Hạ Văn Thánh

592 Cố Cẩm Niên mời thước thánh, tước đi tài khí của Đại Nho.(4)

"Không không không, thế tử điện hạ nhất định phải nhận lấy những hậu lễ này."

"Nếu không Khổng gia sẽ rất áy náy, thế tử điện hạ, đây là thư hàm mời dự gia yến của Khổng gia, mời thế tử điện hạ nhận lấy."

Khổng Thành tiếp tục nói, sống chết cũng phải để Cố Cẩm Niên nhận lễ hậu.

"Không cần."

"Khách khí rồi."

Cố Cẩm Niên nhận lấy thư mời dự gia yến, nhưng vẫn từ chối thu lễ.

Về phần một số người đọc sách tuổi trẻ ở xung quanh, nhìn qua thư mời, ánh mắt đều nhìn thẳng.

Gia yến Khổng gia không phải người bình thường có thể tham dự, người được mời đều là Đại Nho các nơi, hoặc một số người có danh vọng.

Thế hệ trẻ, gần như không có mấy người có thể nhận thư mời, trừ phi trong tộc có người rất bất phàm được cùng đến dự.

"Thế tử điện hạ, xin ngài nhất định phải nhận lấy hậu lễ."

"Đây là tấm lòng thành, nếu thế tử điện hạ không nhận, liền chứng minh thế tử điện hạ không tha thứ cho Khổng Vũ."

"Khổng gia sẽ áy náy."

Khổng Thành tiếp tục nói.

Trâu thật, đã bắt đầu lấy đạo đức ra trói buộc hắn rồi.

"Thái độ của các hạ, bản thế tử minh bạch, mời các hạ yên tâm, bản thế tử trong lòng đã không có ngăn cách gì."

"Nhưng lễ này, bản thế tử kiên quyết không nhận, nếu Khổng gia nể mặt, cho bản thế tử mượn hai quyển bản chép tay của Bán Thánh, bản thế tử đã vô cùng cảm kích."

Cố Cẩm Niên đáp.

Nói tóm lại, hậu lễ không thể nhận, nhận mấy đồ chơi này, thế nào cũng không nói lại được người khác.

Chẳng bằng muốn bản chép tay Bán Thánh, vật này, ngược lại có thể ra vẻ mình cầu học như khát, không có ảnh hưởng quá lớn.

Lời vừa nói ra, Khổng Thành cười một tiếng.

"Xin thế tử yên tâm, đừng nói bản chép tay Bán Thánh, cho dù bản chép tay Thánh Nhân, cũng sẽ cho thế tử mượn xem."

"Chỉ là, lễ này vẫn nên phải nhận lấy nha."

Khổng Thành kiên trì muốn Cố Cẩm Niên nhận lễ vật.

"Không được."

Cố Cẩm Niên vẫn lắc đầu.

Hai bên ngươi tới ta đi, dây dư một lúc thật lâu, Tôn Chính Nam bỗng lên tiếng.

"Được rồi."

"Nếu thế tử không muốn lễ của Khổng gia, cần gì phải cưỡng ép đưa tặng?"

"Ra vẻ cái gì."

Lời nói của Tôn Chính Nam chứa tức giận.

Nhưng lửa giận này lại nhắm ngay Cố Cẩm Niên.

Lý do rất đơn giản, ấn tượng đầu tiên quá tệ, thế nên hắn ta cho rằng, Cố Cẩm Niên không nhận lễ là không nể mặt mũi Khổng gia.

Hắn ta theo bản năng sẽ cảm thấy, Khổng gia thật tâm muốn xin lỗi, hi vọng được Cố Cẩm Niên lượng thứ.

Nhưng Cố Cẩm Niên sống chết không cần, không phải là không muốn bỏ qua cho Khổng gia đấy sao?

Đây chính là thành kiến.

Thành kiến trong lòng con người giống như một ngọn núi lớn.

Trước mắt chính là một minh chứng tốt nhất.

Tôn Chính Nam đối với Cố Cẩm Niên có ấn tượng đầu tiên rất kém, như vậy chỉ cần Cố Cẩm Niên làm hắn ta không hài lòng dù chỉ một chút, hắn sẽ vô ý thức xem Cố Cẩm Niên như kẻ ác.

Cho dù Cố Cẩm Niên không nhận lễ, thật sự là không muốn chiếm lợi, cũng không muốn cứ như vậy tha thứ cho Khổng gia.

Nhưng đây đều có nguyên nhân.

Lần này Khổng gia tới, trong lòng mọi người không biết gì ư? Lại thêm ân oán giữa Cố gia cùng Khổng gia là tích lũy trong một ngày hai ngày ư?

Sớm không tới xin lỗi, muộn không tới xin lỗi, bây giờ lại đến xin lỗi?

Buồn cười đến cực điểm.

"Chính Nam Đại Nho, học sinh kính tiên sinh là Đại Nho, lễ nhượng ba phần, mong tiên sinh cũng có thể tôn trọng Cố mỗ một hai."

Cố Cẩm Niên mở miệng.

Hắn không tức giận, nhưng cũng không muốn giả câm giả điếc.

"Lão phu không tôn trọng thế tử điện hạ chỗ nào?"

"Có phải câu nói kia như kim châm tâm của điện hạ rồi không?"

"Nếu ta nói sai, xin điện hạ thứ tội, tính cách lão phu chính là như thế, trực lai trực vãng(ăn nói thẳng thắn), năm đó lúc gặp mặt Thái tổ, lão phu cũng như vậy, tuổi tác cao, tính tình càng kém, tính cách càng thẳng thắn."

Tôn Chính Nam hờ hững nói vậy, thậm chí nhắc tới Thái tổ.

"Thôi được rồi."

"Chính Nam tiên sinh, thế tử điện hạ kỳ thật là hơi khách khí."

"Thế tử điện hạ, lễ vật bất kể thế nào cũng phải để lại, ta sẽ không mang đi."

"Mặc kệ thế tử điện hạ muốn hay không muốn, đây là tâm ý của Khổng gia."

Khổng Thành lại lên tiếng giảng hòa.

Cưỡng ép muốn để lễ vật lại.

Lúc này, Cố Cẩm Niên không nói gì, tiếp tục tranh cãi cũng không có ý nghĩa gì hết.

Thấy Cố Cẩm Niên không nói lời nào, Khổng Thành lập tức cười một tiếng, sau đó đánh mắt nhìn qua những người khác.

Người bị Khổng Thành nhìn qua, lập tức lên tiếng.

"Thế tử điện hạ."

"Hôm nay đến đây, thật ra là có việc muốn thương nghị cùng ngài."

Hắn nói, lộ ra vẻ ôn hòa.

"Chuyện gì?"

Cố Cẩm Niên nhìn qua đối phương nhàn nhạt hỏi, nhưng trong lòng đã sớm biết rõ.

"Thế tử điện hạ, là như vậy."

"Trước đó vài ngày không phải ngài đạt được Thánh khí Nho đạo ta sao?"

"Chúng ta chúc mừng Thánh tử, được Khổng Thánh tán thành."

"Chỉ là, Thánh khí có linh, chúng ta cảm thấy, thế tử điện hạ bây giờ tu vi Nho đạo không cao, đề phòng có tặc tử đến đánh cướp, dẫn tới thiên hạ Nho đạo nguy cơ, vì vậy hi vọng thế tử điện hạ cất giữ Thánh khí ở một nơi an toàn."

"Như vậy, người đọc sách trong thiên hạ không cần lo lắng, mà thế tử điện hạ cũng không cần lo lắng có người đến ám toán ngài."

"Chờ đến thế tử điện hạ trở thành Đại Nho, lại lấy lại Thánh khí, tạo phúc cho người đọc sách thiên hạ, tạo phúc cho chúng sinh thiên hạ."

"Không biết ý của thế tử điện hạ như thế nào?"

Đối phương nói đến tốt đẹp cực kỳ.

Nghe giống như cân nhắc vì Cố Cẩm Niên, còn lo lắng Thánh khí sẽ bị trộm cướp?

Cổ kim vãng lai từng phát sinh loại chuyện này ư?

Thánh khí sẽ bị cướp à?

Còn nữa, ai dám cướp đoạt Thánh khí?

Nói chuyện cũng không mang đầu óc theo.

Xem hắn thành đứa nhóc ba tuổi mà lừa gạt hả.
Bạn cần đăng nhập để bình luận