Đại Hạ Văn Thánh

1738 Đại thế yên tĩnh, hắc ám vô cùng, đêm tối vĩnh hằng trước nay chưa từng có, dị tượng rung động thế gian.(5)

Chỉ trong chốc lát.

Một đạo Thiên mệnh óng ánh, rạch một đường cong chói lọi, tiến vào trong cơ thể Cố Cẩm Niên.

Thế nhân kinh ngạc.

Đã có rất nhiều người vui sướng mà hét rầm trời.

"Lấy ra kinh văn tuyệt thế, lấy ra đi.”

"Sắp xuất hiện rồi sao?”

"Sắp rồi, dị tượng kinh thiên động địa sắp xuất hiện rồi.”

"Tốt tốt tốt, rất tốt!”

"Cuối cùng đã chờ được rồi, đã chờ được rồi.”

Một số giọng nói hưng phấn vang lên, thế nhân kích động, nắm chặt hai tay, cảm nhận được kích động trước nay chưa từng có.

Bọn họ cho rằng đây là khúc dạo đầu của dị tượng.

Cũng là khúc nhạc dạo khi Cố Cẩm Niên lấy ra kinh văn tuyệt thế.

Nhưng trên thực tế.

Bên trong Kỳ Lân Các.

Cố Cẩm Niên vẫn đang lĩnh ngộ Đạo Đức kinh.

Thiên mệnh tiến vào trong cơ thể.

Cũng không đem lại thay đổi to lớn gì.

Lý giải về tư tưởng không liên quan gì tới Thiên mệnh, đây là vấn đề về nhận thức và tư duy của cá nhân.

Cứ thế, Cố Cẩm Niên vẫn tiếp tục lĩnh ngộ kinh văn, hắn đang tự hỏi rất nhiều thứ.

Mà bên ngoài.

Cũng chỉ hưng phấn trong nháy mắt.

Chớp mắt lại qua mười ngày.

Cố Cẩm Niên không vội nhưng sinh linh Đại thế đã sắp chờ không kịp nữa rồi.

Mọi người thật sự không ngờ tới, đã hai mươi ngày trôi qua nhưng Cố Cẩm Niên vẫn chưa thể lấy ra kinh văn tuyệt thế.

Hơn nữa, một chút dị tượng cũng không xảy ra.

Bầu không khí ngột ngạt bao phủ Đông Hoang cảnh và Trung Châu cảnh.

Mọi người trầm mặc.

Rất nhiều thiên kiêu đã không giữ được kiên nhẫn nữa rồi, bây giờ là cuộc chiến Đại thế, thời điểm này, mỗi một phút mỗi một giây đều cực kỳ trân quý.

Uổng công chờ đợi lâu như vậy, lại cộng thêm áp lực từ Tiệt Thiên giáo, sao có thể không áp lực cho được?

"Ta không chờ đợi nổi nữa rồi, ta phải đi thôi, cho dù Cố Thánh có thể lấy ra được kinh văn tuyệt thế cũng đối với chúng ta mà nói cũng không có ý nghĩa gì quá lớn.”

"Đúng vậy, chờ đợi lâu như vậy rồi, cực kỳ chán nản và thất vọng, chúng ta vẫn nên đầu quân cho Tiệt Thiên giáo thôi.”

"Đúng vậy, đợi lâu như vậy cũng chẳng có kết quả gi.”

Một số giọng nói vang lên, bọn họ thật sự không chờ được, đã hai mươi ngày rồi, nếu như tiếp tục chờ nữa, bọn họ sẽ bỏ lỡ rất nhiều cơ hội khác.

"Thật ra vẫn có thể chờ nữa mà, dù gì cũng đã chờ hai mươi ngày, thêm nữa cũng thấm tháp gì?”

"Đúng vậy, ta vẫn có thể tiếp tục chờ đợi Cố Thánh.”

Có một số giọng nói khác vang lên, những người này vẫn nhất nhất tin tưởng Cố Cẩm Niên và quyết định đợi tiếp.

Nhưng ngay lúc đó.

Bên trong Tiệt Thiên giáo.

Một giọng nói vang vọng truyền ra.

"Tạo hóa lại xuất hiện, nếu gia nhập Tiệt Thiên giáo của ta, có thể tìm được hy vọng sống sót trong cuộc chiến Đại thế.”

Lời này vừa vang lên, từng đạo tiên quang từ bên trong Tiệt Thiên giáo phun ra ngoài, hóa thành vô số tạo hóa.

Không thể không nói, Tiệt Thiên giáo đúng thật là dốc hết vốn liếng, những tạo hóa này chẳng thua kém gì các bảo vật ở núi Thần, đến cả những Cổ tộc kia thấy cũng thèm thuồng đỏ mắt một phen.

Lần này, đúng là Thượng Cổ Nhân tộc đã bỏ ra cả vốn gốc rồi.

Mọi người không thể kiềm chế nổi dục vọng tham lam, vội vàng chạy tới Tiệt Thiên giáo.

Bọn họ đã chờ tận hai mươi ngày, những lại chẳng nghe được một lời kinh văn nào, thật là lãng phí thời gian và dày vò tính nhẫn nại của con người mà.

Vô số thiên tài đã từ bỏ Kỳ Lân Các mà chạy tới Tiệt Thiên giáo, không phải bọn họ không tin tưởng Cố Cẩm Niên, mà là Tiệt Thiên giáo chịu bỏ ra quá nhiều tài nguyên.

Rất nhiều thiên kiêu đã lựa chọn Tiệt Thiên giáo.

Kỳ Lân Các rơi vào tình huống thê lương mà trước giờ chưa từng có.

Tô Văn Cảnh thở thật dài một cái, ông ấy biết, đại thế đã mất rồi.

Toàn bộ Kỳ Lân Các cực kỳ tiêu điều.

Nhưng điều này chưa phải là việc khiến người ta bi ai nhất.

"Thật xin lỗi, ta cũng muốn đi." Lúc này, một giọng nói vang lên.

Mọi người quay lại nhìn, là một vị nam tử.

Đây là một vị hoàng tử của Cổ quốc, hắn ta rất mạnh, đã vượt qua chín tầng thử thách của Thần tháp.

Cũng đã ở đây đợi hai mươi ngày.

Nhưng đến giờ khắc này, hắn ta đã không thể đợi thêm nữa, dự định đầu quân cho Tiệt Thiên giáo.

Toàn bộ những người vượt qua chín tầng khảo nghiệm của Thần tháp cũng chỉ có sáu người.

Thiếu niên cõng kiếm gỗ, là người tu hành Kiếm đạo.

Một nam tử chất phác thật thà, đến từ Nam Man, tu hành Võ đạo.

Một nam tử trung niên, khoảng chừng bốn mươi tuổi, song tu Nho-Đạo.

Một nữ tử, tu hành Phật pháp, nàng ấy là đệ tử của một ngôi cổ tháp.

Một nam tử anh tuấn, tướng mạo vô cùng xuất chúng, không rõ lai lịch, đến từ vùng đất cực bắc, nhưng có thể đoán chắc là người của Cổ tộc.

Dù sao thì cũng có người cảm ứng ra được khí tức cường đại của cường giả thời kì Thượng Cổ.

Người cuối cùng, chính là vị hoàng tử đến từ Cổ quốc này, hắn ta rất tài năng, khoác trên người long bào màu vàng kim, vũ khí sắc bén tinh xảo, tư thế hiên ngang, làm cho người ta rung động.

Sự tồn tại bất phàm như vậy chắc chắn sẽ thu hút được nhưng thế lực lớn, muốn lôi kéo hắn ta.

"Bây giờ mà hắn ta quyết định rời đi sao?”

"Thời khắc mấu chốt như vậy mà hắn ta rời đi thì có tốt không?”

"Nói một cách khó nghe, Tiệt Thiên giáo rõ ràng đang muốn thu hút thiên kiêu mà thôi, cũng chưa chắc tất cả đều nhận được tài nguyên tốt, chúng ta dù sao cũng đã chậm một bước, Tiệt Thiên giáo đã có lục đại thiên kiêu, bây giờ ngươi đầu quân cho Tiệt Thiên giáo, cũng chưa chắc đã là quyết định đúng.”

Có người lên tiếng, cho rằng thời điểm này mới quyết định đổi hướng, cũng không có ý nghĩa gì nữa, chi bằng tiếp tục tin tưởng và chờ đợi Cố Thánh thì hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận