Đại Hạ Văn Thánh

Chương 681 Thánh hiền phía trước, chiếu sáng con đường thế nhân, ngọn lửa mới cháy lên, cũng không che lấp quang huy ngày xưa.(2)

Hắn muốn thả lỏng hoàn toàn, cảm nhận vẻ đẹp của thế gian này thật tốt, rối rắm trước đó quá nhiều, trong lòng có giận, cho nên suy nghĩ không cách nào thông suốt.

Bây giờ giận trong lòng hắn cũng triệt để tan hết.

Cần nghỉ ngơi thật tốt một thời gian.

"Được."

"Cứ khoan thai thong thả."

"Vi sư đợi ngươi hồi kinh."

Tô Văn Cảnh mỉm cười, đưa mắt nhìn Cố Cẩm Niên rời đi.

Sau khi Cố Cẩm Niên rời đi.

Mọi người cũng dần dần lấy lại tinh thần.

Phần lớn mọi người vẫn còn chìm trong sự việc phát sinh ngày hôm nay, đầu tiên là Khổng gia gây phiền toái, sau đó vận dụng Thánh khí muốn trấn áp Cố Cẩm Niên.

Lại không nghĩ rằng, kết quả cuối cùng là Cố Cẩm Niên hoán gọi Thánh Nhân tới.

Mọi thứ đầy tính hí kịch.

Nhưng mọi thứ diễn ra cũng mười phần hợp lý.

Không biết vì lí do gì nhưng Cố Cẩm Niên giống như mang theo kỳ tích vậy, bất cứ chuyện gì, chỉ cần liên quan đến Cố Cẩm Niên thì tất cả mọi chuyện đều chứa đầy ẩn số.

Không đến một khắc cuối cùng, không ai biết được kết cục là gì.

"Đợi đã."

"Văn Cảnh tiên sinh, Thánh Tử là đồ đệ của ngươi lúc nào?"

Cũng khi mọi người còn đang cảm khái, một giọng nói đột nhiên vang lên.

Là giọng của Diêm Công.

Nghe vậy không ít người cũng lấy lại tinh thần.

Lập tức từng cặp mắt khóa chặt lên người Tô Văn Cảnh.

"Cẩm Niên chính là học sinh của thư viện Đại Hạ."

"Lão phu là viện trưởng của thư viện Đại Hạ."

"Vậy Cẩm Niên chính là đồ nhi của lão phu, cái này có gì sai sao?"

Nghe được lời nói của Diêm Công, Tô Văn Cảnh khẽ vuốt chòm râu, thần sắc bình tĩnh nói.

"Văn Cảnh tiên sinh, lời này không đúng, ngươi là viện trưởng thư viện Đại Hạ không sai, nhưng đây là chức vị bệ hạ ban cho ngươi, còn Cẩm Niên lại chưa từng bái ngươi làm thầy."

"Đúng thế, Văn Cảnh tiên sinh, Cẩm Niên người ta cũng không có gọi ngươi là thầy nhá."

Mạnh học sĩ cùng mấy người Diêm Công đồng loạt lên tiếng.

Làm khó dễ Tô Văn Cảnh.

"Không phải hắn gọi ta là tiên sinh sao?"

"Tiên sinh không phải nghĩa là lão sư à."

"Được rồi, ta lười cùng các ngươi dài dòng, lão phu cũng muốn trở về, qua ít ngày nữa Cẩm Niên phải làm lễ đội mũ rồi, ta còn phải nghĩ cái tên tự cho Cẩm Niên đây."

"Không biết ban chữ gì thì tốt nhỉ? Phải suy nghĩ một chữ thật tốt."

Tô Văn Cảnh mặt đầy nghiêm túc nói.

"Ngươi đừng đi."

"Văn Cảnh tiên sinh, lão phu kính trọng ngươi là Bán Thánh, nhưng có mấy lời vẫn phải nói rõ ràng."

"Cẩm Niên bái ngươi làm thầy lúc nào hả? Ngài thân là Bán Thánh, làm sao lại không cần da mặt như vậy hả?"

"Đúng đúng đúng, Văn Cảnh tiên sinh, vừa rồi lúc Khổng Thánh còn ở đây, sao ngươi không nói Thánh tử Cẩm Niên là đồ đệ của ngươi đi?"

"Khá lắm, Văn Cảnh tiên sinh, ngươi ngồi hưởng ngư ông đắc lợi đấy hử? Muốn chiếm tiện nghi của Thánh tử à?"

Không ít Đại Nho động thân, trực tiếp chặn Tô Văn Cảnh lại.

Cố Cẩm Niên bây giờ xưa đâu bằng nay.

Nếu nói, trước kia vẫn còn có không ít tranh luận, vậy bây giờ thì không có bất kỳ tranh luận gì nữa rồi.

Vì thiên địa lập tâm, sau khi bốn câu nói này nói ra thì Cố Cẩm Niên đã xem như phong thần, là Thánh Nhân Nho đạo đời sau, lại còn cùng đối thoại với Khổng Thánh, được Khổng Thánh tán thành.

Nói thật, có thể thật sự thành Thánh hay không, chuyện này ai cũng không nói chắc chắn được.

Dù sao không đến thời khắc cuối cùng, ai cũng không dám xác định.

Nhưng Cố Cẩm Niên đã là người đứng đầu Nho đạo, có thể nói toàn bộ đại lục Thần Châu, không ai có thể làm được chuyện Cố Cẩm Niên có thể làm.

Hắn đã hoàn thành Lập Công, chỉ còn thiếu Lập Ngôn và Lập Đức.

Lập Đức dễ thôi, ngay cả thánh nhân cũng đã khen ngợi đức hạnh của Cố Cẩm Niên, chỉ cần một chút thời gian để lắng đọng thôi.

Mà Lập Ngôn, Cố Cẩm Niên đã tìm đúng đường dưới chân, chỉ sợ trong lòng cũng có nho nghĩa thuộc về riêng mình.

Sớm muộn cũng sẽ lập xuống ngôn bất hủ.

Cho nên, việc Cố Cẩm Niên thành thánh ở trong mắt rất nhiều người gần như không phải là vấn đề quá lớn.

Trừ phi trước khi thành Thánh, có người có thể vượt qua Cố Cẩm Niên.

Nhưng người này hầu như không tồn tại.

Nếu không đã sớm được người đời biết đến.

Hiện tại Tô Văn Cảnh muốn chiếm lợi từ Cố Cẩm Niên, những người này sẽ không mặc kệ.

Cũng không phải Tô Văn Cảnh ngươi không xứng.

Chủ yếu là họ không chiếm được.

Chúng ta mặc dù là Đại Nho, không sánh bằng Bán Thánh ngươi, nhưng ba người cùng đi tất sẽ có một người làm thầy ta, cùng lắm thì ba người chúng ta dạy Cố Cẩm Niên một người một ít.

Không phải có câu danh ngôn kinh điển này sao? Nhìn thấy người khác kiếm được bạc còn khó chịu hơn so với mình thua bạc.

Đây cũng không phải đức hạnh hay không đức hạnh, đó là suy nghĩ rất bình thường.

"Cái gì gọi là chiếm lợi?"

"Chuyện của người đọc sách, sao có thể gọi là chiếm lợi?"

"Ta thấy Khổng Thánh chính là chưa tước đoạt đi triệt để, nên đoạt sạch tài khí của các ngươi đi mới đúng."

"Các ngươi đây là nảy sinh lòng ghen ghét, tốt lắm, công kích Cẩm Niên xong, lại muốn đến công kích lão phu? Lão phu cũng không theo các ngươi."

"Tránh ra hết cho lão phu, nếu không lão phu nổi giận, các ngươi tự gánh lấy hậu quả."

Tô Văn Cảnh bắt đầu cãi nhau, nói chuyện cũng có chút tức giận, trong miệng lẩm bẩm cái gì mà làm nhục tư cách văn nhân, các ngươi lòng tiểu nhân gì đó, khiến không ít người cười to.

"Trái lại Lão phu cũng muốn nhìn xem, Văn Cảnh tiên sinh nổi giận sẽ như thế nào."

"Hôm nay việc này không nói rõ ràng, ngươi đừng hòng rời đi."

Lỗ Nguyên đứng ra, chặn đường Tô Văn Cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận