Đại Hạ Văn Thánh

1746

Chỉ trong chốc lát, mỗi một chữ mà Cố Cẩm Niên tụng niệm ra, đều hóa thành mặt trời rực rỡ, chiếu rọi trên bầu trời, chiếu rọi sự huy hoàng của vạn thế.

Giờ khắc này, một đạo ấn ký hiện lên giữa thiên địa.

Đây là ấn ký Chân Lý.

Trong Thần tộc, vô số cường giả Thần tộc rung động, ánh mắt bọn họ nhìn chăm chú cái ấn ký này, cho dù là Thần nữ, ngay lúc này cũng không kìm nén được sự kích động.

"Ấn ký Chân Lý .”

Thần nữ kinh ngạc, thứ này là thứ mà Thần tộc tha thiết ước mơ có được, có được ấn ký này, sẽ được Đại đạo công nhân, tăng thêm Khí vận, cải thiện thể chất v...v... nói chung là có vô số lợi ích.

Chỉ một ấn ký này thôi có thể vượt trội hơn tất cả thiên tài địa bảo. 

Mà những người nghe được lời tụng niệm kinh văn này đều rơi vào trầm tư suy ngẫm.

Đạo khả đạo, phi thường đạo. Danh khả danh, phi thường danh. Vô, danh thiên địa chi thủy. Hữu, danh vạn vật chi mẫu.

Kinh văn bậc này ẩn chứa vô vàn trí tuệ của Đại đạo, là thứ mà thường nhân không thể lĩnh ngộ được. Nhưng Cố Cẩm Niên lại có thể minh ngộ, hắn truyền thụ những điều mình minh ngộ được cho thế nhân, vì thế thương sinh Đại thế đều có thể minh ngộ những đạo lý thâm sâu trong đó.

Nhưng nếu muốn thật sự minh ngộ chân lý thì nhất định phải có được đạo ấn ký này.

Oành.

Sau khi Cố Cẩm Niên tụng niệm hết chương thứ nhất của bộ kinh văn này. Đạo Chân Lý ấn ký này ùa vào trong thân thể của thiếu niên cõng kiếm gỗ.

Tất cả mọi người đều hướng mắt dõi theo.

Kiếm khí khủng khiếp tràn ngập xung quanh thiếu niên, đôi mắt của hắn vẫn bị vải trắng che kín, nhưng không thể che được ánh sáng tuyệt luân và ánh sáng vô tận tỏa ra từ đôi mắt ấy, nó giống như hai thanh Thần kiếm, vô cùng đáng sợ.

Khiến cho người người đều cảm thấy không rét mà run, sợ hãi và kính nể.

"Kiếm khí này còn mạnh hơn cả kiếm khí của Kiếm Cửu Thiên.”

"Đúng vậy, vượt xa kiếm khí của Kiếm Cửu Thiên rất nhiều lần. “

"Ấn ký Chân Lý này, sao có thể ngưng tụ ra kiếm khí đáng sợ như vậy!”

Thế nhân kinh ngạc, nhìn nhau bàn tán.

Nhưng đúng vào lúc này, sau lưng thiếu niên xuất hiện hình ảnh một thanh kiếm hoàng kim cao vạn trượng, ánh sáng lóa mắt, lưỡi kiếm sắc bén, khí tức phi phàm, giống như có thể cắt rời mọi lằn ranh của đại địa.

Khiến cho thế nhân cảm khái, là vì nó mang lại cảm giác của Kiếm thần tuyệt thế.

"Kiếm khí Đại đạo.”

Một giọng nói run sợ vang lên, người đó vừa nhìn đã nhịn không được la hoảng lên.

Đại đạo kiếm khí!

Mọi người nghe vậy thì vội nhìn lại.

Kiếm khí sau lưng thiếu niên có khí tức của Đại đạo vờn quanh, có nhật nguyệt tinh thần, còn có tất cả sự thay đổi của sinh linh trong thiên địa.

Điều này quá mức khủng bố rồi.

Thế nhân chỉ biết sợ hãi thán phục.

Kiếm khí như thế khiến cho toàn bộ đại lục Thần Châu sôi trào, rung động không thôi. 

Ở một nơi xa xôi.

Kiếm Cửu Thiên nuốt ngụm nước bọt, hắn ta cảm giác được, kiếm ý của mình không có nửa cơ hội cạnh tranh, việc này khiến hắn ta rất khó chịu, giống như bị người khác chèn ép gắt gao không ngóc đầu lên nổi.

Cực kỳ khó chịu.

Oành.

Thiên Lôi nổ vang, các loại phù văn tập hợp lại cùng một vị trí, hóa thành một đạo kiếm ấn, tràn ngập vào cơ thể của thiếu niên.

Dường như là Thần Kiếm Đại đạo vậy.

Không chỉ như thế.

Toàn bộ thân thể của thiếu niên cũng hoàn toàn thay đổi, từng đạo kiếm khí tiến vào cơ thể nhỏ bé đó, thay đổi nhục thân và lấp đầy cơ thể mới, khiến cho hắn ta thăng hoa về cả thể xác lẫn ý chí.

Oành.

Khí tức của cường giả đêệ thất cảnh. 

Phá Thất cảnh.

Rất nhanh, khí tức của thiếu niên không ngừng tăng lên.

Nhất trọng thiên.

Nhị trọng thiên.

Tam trọng thiên.

Tứ trọng thiên.

Khí tức đột nhiên dừng lại ở Tứ trọng thiên đỉnh phong.

Chỉ một ý niệm, hắn ta đã đột phá đến Tứ trọng thiên mà còn là Tứ trọng thiên đỉnh phong, nhìn tình hình này, hoàn toàn có thể bước vào Ngũ trọng thiên nhưng bị ép dừng lại.

Bởi vì ngay lúc chuẩn bị bước qua Ngũ trọng thiên, một đạo ánh sáng từ trong cơ thể Cố Cẩm Niên phóng thích ra ngoài, áp chế tốc độ thăng cấp của thiếu niên, khiến cho hắn ta không có đột phá đến Ngũ trọng thiên được.

Đây… hoàn toàn phá vỡ nhận thức bình thường của mọi người rồi.

Trong ánh mắt của mọi người, hành động này của Cố Cẩm Niên rất kỳ quái. Thiếu niên này sắp đột phá Ngũ trọng thiên rồi, sao Cố Cẩm Niên lị ra tay ngăn cản?

"Dùng kiếm ý của chính mình để đột phá Ngũ trọng thiên đi, nếu chỉ mượn lực bên ngoài, sẽ không thể tìm thấy cực hạn cuối cùng.”

Giọng nói của Cố Cẩm Niên vang lên, giải thích cho thiếu niên kia hiểu.

Hắn vẫn đang lĩnh ngộ Đại đạo nhưng đồng thời cũng đang quan sát nơi này, thấy thiếu niên sắp đột phá, hắn ngay lập tức ngăn lại, hắn chỉ sợ thiếu niên mượn nhờ ngoại lực bên ngoài để đột phá cảnh giới, mà không phải do chính mình lĩnh ngộ được, sẽ gây ra hậu quả bước nhảy rỗng, ảnh hưởng đến con đường phát triển sau này.

Khoảng cách giữa Tứ và Ngũ trọng thiên, giống như một cái ranh giới vậy, nếu như không cẩn thận lĩnh ngộ, kết quả sau này sẽ không tốt.

. . .

"Đa tạ Cẩm Niên sư tôn ban thưởng, Mục Vân minh ngộ.”

Thiếu niên cung kính mở miệng, hơi nghiêng thân mình bái một bái, cũng xưng rõ tên họ của mình với Cố Cẩm Niên.

Mọi người nhìn hắn ta mà ao ước, hâm mộ nhất phải kể đến Thần tộc, ấn ký quý giá như vậy, mà lại ban tặng cho môn đồ, trong mắt bọn họ chính là phung phí của trời.

Nhưng rất nhanh sau đó.

Tiếng tụng niệm kinh văn lại vang lên, Cố Cẩm Niên không hề dừng lại mà tiếp tục trình bày Đạo Đức kinh.

"Thiên hạ giai tri mỹ chi vi mỹ, tư ác dĩ; giai tri thiện chi vi thiện, tư bất thiện dĩ.”

(Thiên hạ đều biết đẹp là đẹp, vậy thế nào mới là xấu; đều biết thiện là thiện, vậy như nào mới là ác.)

“Cố hữu vô tương sinh, nan dị tương thành, trường đoản tương hình, cao hạ tương khuynh, âm thanh tương hòa, tiền hậu tương tùy.”

(Hữu và Vô vốn là tương sinh, nhưng lại không thể hòa làm một, Cao và Thấp vốn đều là hình dạng, nhưng không thể lẫn lộn với nhau, Âm và Thanh vốn dĩ hài hòa, nhưng vẫn phải có trước có sau.)

"Thật vậy. Thị dĩ thánh nhân xử vô vi chi sự, hành bất ngôn chi giáo.”

(Đúng như vậy, vì thế Thánh Nhân dùng “Vô vi” để hành xử, dùng “Vô ngôn” để dạy dỗ.)

" Vạn vật tác yên nhi bất từ, sinh nhi bất hữu, vi nhi bất thị, công thành nhi phất cư. Phù duy phất cư, thị dĩ bất khứ.”

(Vạn vật sinh linh tồn tại lặng lẽ, sống mà không tham, lòng không thẹn, thành đại sự không màng kể công. Không lưu luyến mới không sợ mất, mới có thể trường tồn với thiên thu.)

Tiếng tụng niệm kinh văn như lời thì thầm cổ xưa, giống như từng vòng thần quan, tỏa ra từ trên người Cố Cẩm Niên, chiếu rọi thiên địa, phá tan toàn bộ hắc ám, khiến thế nhân cảm nhận được tia sáng thời sơ khai, thần hồn rung động.
Bạn cần đăng nhập để bình luận