Đại Hạ Văn Thánh

Chương 634 Lạc Hà và cô vụ cùng bay. Thu thủy chung Trường Thiên một màu! Bài văn biền ngẫu Thiên cổ đầu tiên!(4)

Ở đây có ai không biết, Cố Cẩm Niên có tiếng thi từ tốt. Tất nhiên là vậy, ông ấy nhìn về phía Cố Cẩm Niên, mời Cố Cẩm Niên làm một bài thơ.

Nghe nói như thế, Cố Cẩm Niên từ từ đứng dậy.

“Dự Vương cữu cữu.”

“Cũng không phải là cháu trai không nể mặt mũi. Chỉ là đến đây vội vàng, ngay cả lễ vật đều không chuẩn bị. Huống chi là phú vì tân lâu lại khó hơn thi từ. Xin cữu cữu thứ lỗi.”

Cố Cẩm Niên có chút cười đắng.

Lúc này hắn thật đúng không phải khiêm tốn mà nhất thời đọc thơ ở đây niệm không ra nổi.

Có một ít thi từ hay nhưng không hợp cảnh thì không có ý nghĩa.

Vừa dứt lời, bên trong đại điện nhiều người âm thầm thở phào. Bọn hắn đúng là lo lắng Cố Cẩm Niên lại làm ra một bài Thiên cổ danh thi.

Nếu quả thực như thế thì mọi người đừng đùa, biết được Cố Cẩm Niên không chuẩn bị gì, từng người đều nhẹ nhàng thở ra.

Nghe nói như thế, trên mặt Dự Vương cũng có chút bất mãn nhưng trong bụng lại nở hoa. Cố Cẩm Niên không chuẩn bị gì đây là chuyện tốt lớn.

Con rể của mình ít đi một kình địch.

Đương nhiên bên ngoài vẫn phải cảm khái một tiếng.

“Cũng trách cữu cữu ta, đã không thông báo trước cho ngươi một tiếng.”

“Aiz, cữu cữu đối với thi từ của ngươi nhớ mãi không quên. Nếu như ngươi có thể ở chỗ này viết xuống một Thiên thi từ thì cái tân lâu này tất bồng sinh huy.”

Lời này của Dự Vương nửa thật nửa giả. Nếu như là Thiên cổ danh thi thì thật là máu kiếm. Nếu như không phải Thiên cổ danh thi thì không thể ở trên con rể mình.

“Xin cữu cữu thứ lỗi.”

Cố Cẩm Niên nói một câu cúi đầu làm lễ.

Nhưng mà quả thật có một số người thất vọng. Bọn họ thật sự rất mong chờ Cố Cẩm Niên làm thơ.

Hiện tại thiếu mất một khâu này, lập tức không còn hào hứng.

“Nếu Cẩm Niên đã không chuẩn bị vậy không biết Thánh tôn có thể vì Bản Vương làm thơ vì cái tân lâu này không?”

Dự Vương tiếp tục hỏi thăm Thánh tôn.

Nghe nói như thế, trong lòng Khổng Vũ kích động. Trên thực tế lúc Cố Cẩm Niên nói hắn không chuẩn bị, trong lòng Khổng Vũ đã nở hoa.

Nhưng giờ khắc này hắn ta biết mình phải thận trọng.

“Hồi Vương gia.”

“Tân lâu này xa hoa khí phái. Nếu chỉ làm một bài thơ, không cách nào có thể hình dung sự huy hoàng của lâu này. Cho nên vãn bối nghĩ làm một bài phú văn. Nhưng lâm thời làm phú văn chỉ sợ hơi lủng củng, cần phải suy nghĩ thêm nửa khắc đồng hồ.”

Khổng Vũ đã nghĩ giả bộ lại trông như không giả bộ, sợ mình biểu hiện quá nhiệt tình sẽ bị đám người phát giác. Nhưng lại không muốn nói giống như Cố Cẩm Niên là sẽ không, sợ bị mất mặt.

Sau khi nói xong, thật ra tất cả mọi người đều nghe hiểu là có chuẩn bị nhưng không tiện khoe ra nên nhường một chút.

Nháy mắt, trong lòng Dự Vương không khỏi bất đắc dĩ nhưng dường như đã sớm biết cho nên rất nhanh lại thoải mái. Bên ngoài vẫn cười ha hả như cũ nói.

“Không hổ là Thánh tôn, thế mà đã có chút cảm ngộ. Nửa khắc đồng hồ đúng không, Bản Vương sẵn lòng chờ đợi một chút.”

“Chư vị cảm thấy thế nào?”

Dự Vương cười nói.

Thuận theo ý của đối phương, đồng thời hỏi thăm mọi người.

“Phú văn của Thánh tôn chắc hẳn sẽ là tác phẩm xuất sắc. Nói không chừng có thể thành Thiên cổ thi từ.”

“Đúng vậy, tài hoa của Thánh tôn chúng ta rõ như ban ngày. Tất nhiên là từng chữ như châu ngọc.”

“Chờ mong phú văn của Thánh tôn sẽ đẩy thịnh yến hôm nay lên đến phồn hoa cực hạn.”

“Văn chương của Thánh tôn, lão phu đã xem qua, thật sự viết vô cùng tốt. Nhưng so với người nào đó động một tý là Thiên cổ văn chương thì vẫn có chênh lệch quá lớn. Chỉ tiếc là không cho Vương gia mặt mũi, nếu không lão phu có thể tận mắt chứng kiến, dị tượng của Thiên cổ thi từ rồi.”

Đám người cười nói phụ họa nhưng cũng có một vài lời châm chọc vang lên.

Lời này nói ra khiến cho tràng diện hơi có vẻ lúng túng. Có ít người chỉ có thể gượng cười coi như không nghe thấy.

Mà khi nghe thấy như vậy.

Dự Vương cũng khẽ nhíu mày.

Ông ấy nhìn sang thì thấy là một lão giả, trước đó đã cùng Cố Cẩm Niên có chút xung đột.

Không chỉ Dự Vương cảm thấy người này có bệnh mà rất nhiều người đều cảm thấy ông ta có bệnh. Cố Cẩm Niên đã không nói gì, cũng không làm thơ mà ngươi còn nhất định phải nói lời ác tâm sao?

Không thể ít lời đi sao?

“Nếu bàn về văn chương thì ở vương triều Đại Hạ Thế tử điện hạ đương nhiên là thứ nhất.”

“Khổng Vũ tuy có chút văn thải nhưng mà so sánh với Thế tử điện hạ mà nói thì hoàn toàn không thể so. Vương gia, hay là cũng cho Thế tử điện hạ một chút thời gian, để Thế tử điện hạ làm phú văn, cũng miễn cho chư vị xấu mặt.”

Giờ khắc này, giọng nói của Khổng Bình vang lên. Lời này cũng không phải là châm chọc mà là hòa giải, tán thưởng Cố Cẩm Niên một tiếng, cũng ép một chút vui sướng của Khổng Vũ lại.

Không thể cứng rắn như vậy. Phương diện này Khổng Vũ vẫn chưa được.

Đương nhiên còn có một điều chính là ông ta cũng không nắm chắc là Cố Cẩm Niên đến cùng có chuẩn bị gì hay không.

Nếu thật không có thì tất cả đều dễ nói.

Nhưng nhỡ may mà có thì đúng là có chút lúng túng.

Câu nói này đã thật sự đề tỉnh mọi người.

Nghe thấy Cố Cẩm Niên không chuẩn bị, từng người đã chờ đợi không kịp muốn xuất ra văn chương của mình.

Nhưng nhỡ đâu Cố Cẩm Niên chỉ là khiêm tốn một chút thì sao?

Chờ sau khi mọi người đọc xong thi từ ca phú của mình, Cố Cẩm Niên lại lấy ra một Thiên văn chương tuyệt thế thì chẳng phải sẽ mất mặt xấu hổ sao?

Đối mặt với có người khen ngợi mình cùng ánh mắt của mọi người.

Trước bàn ngọc.

Lần này Cố Cẩm Niên không đứng dậy.

Mà là rót chén rượu, chậm rãi nói.

“Bản Thế tử hoàn toàn không có chuẩn bị thật.”

“Nếu như muốn ngẫu hứng thì trong lúc nhất thời cũng không có cách nào.”

Cố Cẩm Niên thành thật trả lời.

Không có, chính là không có.
Bạn cần đăng nhập để bình luận