Đại Hạ Văn Thánh

Chương 557 Ấn ký của Khổng Thánh, đối thoại cổ kim. Thiên mệnh gia trì, Thánh khí Nho đạo.(4)

Thật ra lúc đầu nói còn được nhưng câu cuối cùng Thế tử điện hạ tuyệt đối không phải loại người làm loạn kia khiến cho mọi người càng thêm trầm mặc.

Không làm loạn mà điều hai mươi vạn đại binh sao?

Cảm nhận được ánh mắt của mọi người, nho sĩ trung niên thoáng tằng hắng một cái. Ngay sau đó tiếp tục nói.

“Thật ra bị suy yếu tài hoa cũng không phải chuyện xấu. Nghe nói có một vài vị Tiên hiền từ tán tài hoa, sau đó lại một lần nữa tập Nho, tôi luyện một phen đã trở thành Chuẩn Thánh. Ở đây có cổ tịch đã ghi lại rõ ràng.”

“Các vị nếu có dũng khí hoàn toàn có thể thử một lần. Nói không chừng không khéo lại thành Thánh Nhân.”

Nho sĩ trung niên tiếp tục nói. Hi vọng mọi người đừng phải tiêu cực như thế, cũng không cần khủng hoảng như thế.

Nhưng vừa dứt lời, đám người càng thêm trầm mặc.

Khá lắm, cưỡng ép không lỗ sao?

“Tiên sinh sao không thử một lần như thế? Để cho chúng ta nhìn xem?”

Có người lên tiếng nhìn nho sĩ trung niên nói thế. Ngay từ đầu còn cảm thấy người này thật không tệ. Giải thích cho mọi người rất nhiều tri thức mới.

Thật không ngờ chính là ông ấy quả thực ở chỗ này hồ ngôn loạn ngữ.

“Ta sẽ không thử. Tại hạ đọc sách mười lăm năm đến nay còn chưa ngưng tụ tài hoa.”

“Nếu như có thì cũng sẽ thử một lần.”

Nho sĩ trung niên có chút xấu hổ.

Dứt lời, đám người càng không có gì để nói. Hóa ra ngay cả tài hoa cũng không ngưng tụ còn ở chỗ này nói hươu nói vượn.

“Xin hỏi tiên sinh tên gì vậy?”

“Sao lại biết nhiều chuyện của Nho đạo như vậy?”

Nhưng mà cũng có người hiếu kỳ lai lịch của Nho sĩ trung niên này là gì. Những chuyện bí mật mới mẻ như thế mà Nho sĩ trung niên này cũng biết.

Nghe vậy cũng có không ít người hiếu kỳ.

Dù sao lời nói của Nho sĩ trung niên đều là bí mật mới bên trong bí mật mới. Bọn họ thật sự không biết.

“Tại hạ Hứa Thất Nguyệt, nhân sĩ Dự Chương, ngày thường thích nhất là xem một số việc vặt vãnh ở thời thượng cổ. Nếu như mọi người có hứng thú giống nhau thì có thể đến nhà Hứa mỗ cùng nhau nghiên cứu.”

“Ưu tiên nữ tử.”

Nho sĩ trung niên mỉm cười, cuối cùng còn bổ sung thêm một câu.

Đám người không đáp lời.

Nhưng cũng nhớ kỹ tên Hứa Thất Nguyệt này. Dù sao người có thể biết nhiều chuyện như vậy cũng tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài.

Đây chính là bí mật mới nha.

Mà trên pháp trường.

Cố Cẩm Niên đang cảm ngộ một số chuyện.

Văn phủ của mình đạt được cải biến. Chỉ là dị tượng thiên quân vạn mã này còn đang cải biến mà hắn đã cảm giác được mình cần phải Lập Ngôn thì mới có thể ngưng tụ ra dị tượng.

Về phần cổ thụ cũng nhận được biến hóa cực lớn.

Hạo nhiên chính khí xoay xung quanh bên trong cổ thụ, khiến cho cổ thụ một mảnh mênh mông, dường như đang thai nghén cái gì.

Tính tạm thời không biết có thay đổi gì nhưng Cố Cẩm Niên cảm giác được lần này cổ thụ sẽ có cải biến vô cùng to lớn. Có lẽ mình sẽ biết được một số bí mật của cổ thụ.

Đáng tiếc duy nhất là trái cây bên trên cổ thụ mình chưa hái xuống. Không biết sau khi cải biến còn có thể biến thành cái gì.

Nhưng chân chính để Cố Cẩm Niên kinh ngạc không phải là cổ thụ cải biến mà là phía dưới cổ thụ đang có một bóng người đứng.

Dường như bóng người xuyên qua cổ kim, lại dường như là tồn tại từ rất nhiều năm tháng. Lại càng giống như hình chiếu của Thánh hiền thời cổ.

Là Khổng Thánh.

Cố Cẩm Niên cẩn thận quan sát cuối cùng cũng ra được kết quả.

Hắn đã gặp qua pho tượng của Khổng Thánh. So sánh cả hai hoàn toàn giống nhau.

Mà theo hạo nhiên chính khí tràn vào, đại lượng tin tức cũng chui vào trong đầu.

Bài ca chính nghĩa đã khiến một sợi ấn ký của Khổng Thánh tỉnh lại. Bây giờ một sợi ấn ký này lại mượn nhờ hạo nhiên chính khí kinh khủng này hoàn toàn khôi phục.

Đây mới là chỗ khiến Cố Cẩm Niên thật sự rung động.

Trên thực tế, vốn dĩ bài ca chính nghĩa là muốn làm thức tỉnh ý chí của Thánh Nhân. Nhưng bởi vì cổ thụ dẫn đến việc ý chí Thánh Nhân chưa từng xuất hiện.

Nhưng lại lưu lại một đạo ấn ký.

Dưới sự uẩn dưỡng của hạo nhiên chính khí, đạo ấn ký này sẽ gọi ra Khổng Thánh thật sự.

Vượt qua sông dài thời không.

Cùng gặp nhau.

Cố Cẩm Niên có chút rung động. Nếu như dựa vào bài ca chính nghĩa để thức tỉnh ý chí Thánh Nhân. Loại ý chí này đã in dấu xuống trời đất. Dẫn đến một số dị tượng, lại cho tán thành cũng xong việc.

Nhưng bây giờ chỉ cần chờ đợi đạo ấn ký này thức tỉnh là có thể mang Khổng Thánh thật sự mời ra.

Được một lần đối thoại từ xưa đến nay.

Đây cũng không phải việc nhỏ. Mặc dù thời gian không dài nhưng cũng đủ rồi.

Lắng nghe đạo của Thánh Nhân đối với mình mà nói là một chuyện tốt.

Hiện tại hắn thật sự có chút mê mang. Nhất là cảm thấy mê mang về việc Lập Ngôn.

Mà nếu như vận dụng thật tốt thời khắc mấu chốt Khổng Thánh giáng lâm, vượt qua cổ kim có thể vì mình càn quét một chút phiền toái.

Không chỉ như thế.

Chuyện Khổng Thánh lạc ấn làm cho người chấn kinh còn có một chuyện càng làm cho người ta chấn kinh.

Đó chính là ở trong Văn phủ của mình xuất hiện Thước Thánh Linh Lung.

Đây là Thánh khí của Nho đạo làm suy yếu tài hoa của người khác.

Giống như Hứa Thất Nguyệt vừa nói nhưng còn một năng lực mà Hứa Thất Nguyệt không rõ.

Chính là lấy thước đo Nho đạo.

Thước Thánh Linh Lung là thánh vật cân nhắc người đọc sách trong thiên hạ. Người có được thước này chính là Nho giả của Thiên hạ.

Định nghĩa cảnh giới của Nho đạo.

Đúng thế.

Định nghĩa cảnh giới của Nho đạo.

Có được cây thước này mình bước vào cảnh giới gì có thể có định nghĩa mới của cảnh giới đó.

Giống như cảnh giới đầu tiên của Nho đạo tên là Ngưng Khí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận