Đại Hạ Văn Thánh

Chương 295 Trách phạt học sinh? Cố Cẩm Niên xuất hiện, giận dữ mắng cả sảnh đường, hai nước tuyên chiến? (3)

Nhưng mà đúng lúc này, một thanh âm vang lên.

Bên trong đại điện nháy mắt sôi trào.

“Trưởng tôn của Trấn Quốc Công, nhi tử của Lâm Dương Hầu, thế tử Cố Cẩm Niên đích thân đến.”

“Thái tôn điện hạ Lý cơ đích thân đến.”

Theo giọng nói này vang lên.

Trong nhất thời, tất cả mọi người trong đại điện đều kinh ngạc.

Không phải nói là Cố Cẩm Niên sẽ không đến sao?

Tại sao lại đến?

Trong điện, tất cả mọi người đều lộ ra hiếu kì, cho dù là Khổng Vũ cũng không khỏi nhíu mày. Không biết đến cùng Cố Cẩm Niên đang chơi chiêu gì.

Hơn nữa còn mang theo Lý Cơ.

“Tuyên vào.”

Khổng Vũ mở miệng, vừa định để Cố Cẩm Niên tiến vào.

Trong chốc lát, thân ảnh của Cố Cẩm Niên đã xuất hiện. Cơ bản cũng không cần Khổng Vũ mở miệng, chính hắn đã tự vào.

Lý Cơ đi theo bên cạnh hắn, hết nhìn đông lại nhìn tây, có vẻ hơi khỏe mạnh kháu khỉnh.

Cố Cẩm Niên đến khiến cho học sinh thư viện Đại Hạ lộ ra nét vui mừng.

Nói thật để bọn hắn xin lỗi thì bọn hắn không muốn nhưng cũng chỉ có thể kìm nén, bởi vì không có người ra mặt cho bọn hắn.

Hiện tại đã có người ra mặt.

Bọn hắn làm sao có thể không thích?

Về phần bọn Liễu Minh không hề có bất kỳ điều gì e ngại, ngược lại còn vô cùng vui vẻ. Cố Cẩm Niên đến đây chẳng phải là chuyện tốt sao?

Nhìn xem Cố Cẩm Niên chịu hậu quả thế nào.

Giờ khắc này.

Ngoài cửa.

Cố Cẩm Niên long hành hổ bộ.

Hắn vốn dĩ không muốn đến, nên mới viết một chữ cút.

Chỉ là sau khi nghĩ lại cảm thấy không đến không được. Bởi vì đồng môn thư viện Đại Hạ đều ở đó, ban đầu là tại mình khiến bọn hắn động thủ.

Dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, Khổng Vũ nhất định bắt bọn hắn sinh tức giận. Chuyện này do mình gây ra lại để bọn hắn gánh trách nhiệm, Cố Cẩm Niên nhất định không làm vậy.

Đây là cách làm người cơ bản.

Nếu như mình không đến để bọn hắn chịu nhục. Mặc dù Cố Cẩm Niên không quan tâm mình có thể bị cô lập hay không nhưng vì đề phòng sau này bị buồn nôn thì chi bằng hiện tại cứ đến.

Đây chính là nguyên nhân Cố Cẩm Niên đích thân đến.

Lúc này hắn đã đi vào đại điện Khổng phủ.

Cố Cẩm Niên dường như là quân vương, tuần sát một chút, sau đó ánh mắt rơi vào trên người đồng môn tại thư viện, phát hiện bọn hắn đang đứng đối diện bọn người Liễu Minh.

Không khó tưởng tượng là đang định làm gì.

“Các ngươi chơi gì vậy?”

Cố Cẩm Niên tiến lên, cũng không nhìn Khổng Vũ chút nào mà trực tiếp hỏi những đồng môn này của mình đang làm gì.

“Thế tử điện hạ, chúng ta đang hướng tài tử Phù La xin lỗi.”

Có người mở miệng, nhìn Cố Cẩm Niên trả lời.

“Xin lỗi?”

“Cái gì là đạo khiêm? Các ngươi không cần mặt mũi nữa sao? Lại đi xin lỗi loại người này?”

Cố Cẩm Niên mở miệng, vừa mở miệng liền không khách khí.

Vừa dứt lời, học sinh thư viện Đại Hạ cũng không hề tức giận. Bọn hắn biết, Cố Cẩm Niên đây là cố ý giúp bọn họ ra mặt.

“Là ý của Thánh tôn.”

“Thế tử điện hạ, chúng ta cũng không nguyện ý nhưng mà Thánh tôn yêu cầu thì chúng ta cũng không có cách nào.”

Mấy người mở miệng, giải thích bình thường nhưng cũng có mấy người đã bất mãn từ lâu, bây giờ thấy Cố Cẩm Niên đến lập tức liền cứng rắn lên.

“Thế tử điện hạ, chúng ta cũng không nguyện ý là bị cưỡng bách.”

“Tài tử Phù La này lật ngược trái phải, trả đũa, ở đây kêu oan.”

Mấy người mở miệng, nhìn Cố Cẩm Niên nói như thế.

Dứt lời, đại sảnh nháy mắt an tĩnh lại.

Mà bọn ngưười Liễu Minh hừ lạnh liên tục. Nhưng bọn hắn không nói lời nào, bởi vì có Khổng Vũ ở đây không cần bọn hắn mở miệng.

“Ép buộc?”

“Ai dám ép buộc học sinh thư viện Đại Hạ ta?”

“Thánh tôn? Thánh tôn chó má gì? Dám ở tại Đại Hạ mà bắt học sinh thư viện Đại Hạ đi nói xin lỗi?”

“Có phải nhầm lẫn gì hay không?”

Ngữ khí của Cố Cẩm Niên lạnh lẽo.

Ánh mắt như đao, liếc nhìn mỗi người ở đây, khí thế cường đại cũng nháy mắt tràn ngập.

Cuối cùng ánh mắt rơi trên người Khổng Vũ.

Mà ánh mắt này trở nên vô cùng lạnh lẽo.

Hắn vốn cồn muốn cùng Cố Cẩm Niên giả vờ giả vịt một chút, lại không ngờ Cố Cẩm Niên vừa đi vào đã hưng sư vấn tội.

Đây thật sự là quá mức bá đạo.

“Là ta đã nói.”

“Không có bất kỳ hiểu lầm gì.”

“Cố huynh, nơi này tuy là quốc cảnh Đại Hạ nhưng thế thì sao? Làm sai chính là sai, cũng bởi vì nơi này là Đại Hạ nên có thể không nhận sai sao?”

Khổng Vũ mở miệng, nhìn Cố Cẩm Niên, đối chọi gay gắt.

“Ngươi chính là Thánh tôn?”

Cố Cẩm Niên không trả lời hắn mà chăm chú hỏi thăm.

“Đúng vậy.”

Khổng Vũ không biểu tình trả lời. Đối với thân phận này của mình hắn rất kiêu ngạo.

“A.”

“Thứ chó má.”

“Ngay cả ngươi cũng xứng tự xưng là Thánh tôn? Ngươi có chút tác phong nào của Thánh Nhân sao?”

“Chỉ biết ăn cây táo rào cây sung, bắt nạt người trong nhà thì ngươi là đệ nhất. Nhìn thấy người ngoài là cung kính như chó.”

“Như vậy mà cũng gọi là Thánh tôn sao?”

Cố Cẩm Niên trực tiếp mắng. Dù sao cuối cùng cũng là mắng nhau vậy thì thà giảm bớt quá trình đi. Cố gia cũng có thù với Khổng gia.

Khổng Vũ này cũng đã đến tận cửa tìm phiền toái, vậy Cố Cẩm Niên còn khách khí với hắn làm gì?

Mắng luôn là được, đỡ mất thời gian.

“Lớn mật, ngươi dám vũ nhục Thánh tôn.

“Làm càn, nơi này là Khổng phủ.”

Trong chốc lát, từng giọng nói vang lên, có người nhà họ Khổng cũng có nho giả, thậm chí sắc mặt một số Đại Nho cũng không quá ốt.

Mặc dù cách làm của Khổng Vũ có chút không tốt nhưng ít nhất vẫn nằm trong quy củ, bọn hắn không tìm thấy khuyết điểm.

Nhưng Cố Cẩm Niên thì sao? Đi vào liền mắng, bá đạo cực điểm khiến bọn hắn chán ghét.

“Câm miệng.”

Nhưng mà đối mặt với đám người giận dữ mắng mỏ, Cố Cẩm Niên trực tiếp mở miệng, vận chuyển chân khí, giọng nói như sấm bên tai lấn át tất cả mọi người.

Trong nháy mắt tất cả mọi người đều an tĩnh lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận