Đại Hạ Văn Thánh

869 Khoa cử sắp đến; Thần khí công bộ; Bôi nhọ thanh danh ta; Thái phó của Thái tôn.(5)

Nếu để người trong thiên hạ biết thi từ này không phải ông viết, vậy rất xấu hổ nha.

"Được."

"Lão cữu, ngài ghi nhớ một chút."

Cố Cẩm Niên tỏ vẻ không quan trọng, thật ra trươc đó hắn đã chuẩn bị một bài thơ cho mình lão cữu rồi, bây giờ vừa vặn dùng đến.

"Ngươi nói đi, lão cữu nhớ kỹ."

Vĩnh Thịnh Đại Đế gật đầu.

"Đại phong khởi hề vân phi dương."

"Uy gia hải nội hề quy cố hương."

"An đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương."*

*Bài ca Đại phong ca của Lưu Bang. Nghĩa: Gió lớn nổi lên chừ, mây bay toả ra. Thêm oai ở hải nội chừ, trở về quê cũ. Muốn có được tướng khoẻ chừ, giữ bốn phương. Nguồn: thiviet.net

Cố Cẩm Niên đọc thơ bài Đại Phong ca cho Vĩnh Thịnh Đại Đế nghe.

Người sau nghe xong, không khỏi lộ ra vẻ say mê không dứt.

"Đại phong khởi hề vân phi dương."

"Uy gia hải nội hề quy cố hương."

"An đắc mãnh sĩ hề thủ tứ phương."

"Thật bá khí, còn phần sau thì sao? Còn gì nữa không?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế mặt mũi tràn đầy mong đợi nói.

"Hết rồi."

"Chỉ có ba câu này."

Cố Cẩm Niên đáp.

"Chỉ có ba câu? Không thêm mấy câu nữa?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế cảm thấy có chút không ổn.

"Lão cữu, ngài ngẫm lại xem, ngài đọc sách được mấy năm, thật sự viết cho ngài một bài thi từ dài, đám người kia có thể tin không?"

"Ba câu này không nhiều không ít, nhưng nội dung vẫn đầy đủ, chủ yếu là giống ngài làm, không cầu tốt nhất, chỉ cầu thích hợp nhất."

"Đúng không?"

Cố Cẩm Niên nói, cũng không phải không nỡ làm bài thơ khác cho lão cữu mình, quan trọng là nó phù hợp nhất, ngộ nhỡ bị người ta vạch trần là mình làm.

Đây chẳng phải là xấu hổ chết?

Hoàng đế Đại Hạ tự làm mình trở nên ngốc nghếch trước mặt công chúng?

Hình tượng này, ngẫm lại thôi cũng xấu hổ biết bao.

"Đúng đúng đúng."

"Vẫn là Cẩm Niên thông minh."

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng cảm thấy rất hợp lý.

Rất nhanh.

Đưa mắt nhìn Cố Cẩm Niên rời đi, Vĩnh Thịnh Đại Đế vội vàng đi đến trước bàn án ngọc, mở một quyển tập ra, đây là ông quy hoạch con đường thăng cấp cho Cố Cẩm Niên.

"Không thể để tên nhóc này đi Hộ bộ, nếu gia hỏa này đến Hộ bộ, về sau ta muốn xài bạc liền khó khăn."

"Hà Ngôn keo kiệt thì keo kiệt, ít nhất trẫm mở miệng, Hà Ngôn vẫn sẽ nghe lời của trẫm, nếu để Cẩm Niên làm Thượng thư Hộ bộ, đoán chừng một lượng bạc cũng không chịu phê cho trẫm."

Vĩnh Thịnh Đại Đế tự lẩm bẩm.

Nói xong, ánh mắt Vĩnh Thịnh Đại Đế thay đổi.

"Người đâu, truyền Cố Thiên Chu, Cố Ninh Nhai vào cung."

Vĩnh Thịnh Đại Đế ra lệnh.

Khoảng nửa canh giờ sau.

Hai thân ảnh xuất hiện ở bên ngoài điện Dưỡng Tâm, cũng theo đó có vài thanh âm vang lên.

"Đại ca, không phải ta nói ngươi, nếu không nhờ Cẩm Niên, chức Hầu gia này của ngươi thật sự là không có một chút tác dụng gì hết, không bằng để cho ta tới làm cái Hầu gia này đi."

Giọng Cố Ninh Nhai vang lên, hai huynh đệ không biết xảy ra tranh chấp gì, đang mắng nhau.

"Để ngươi làm? Ngươi cũng xứng sao? Chỉ là một tên Chỉ huy sứ, có Đông xưởng và Đốc sát viện, Huyền Đăng Ti các ngươi đã chẳng còn quyền lực gì, ngươi còn dám lải nhải, đợi lát nữa xuất cung, ngươi có tin ta đánh ngươi không?"

Giọng của Cố Thiên Chu cũng vang lên ngay sau đó.

Nhưng sau khi hai người nhập điện.

Cũng đã trở nên nghiêm túc lên, hai người làm lễ với Vĩnh Thịnh Đại Đế.

"Thần, bái kiến bệ hạ, nguyện bệ hạ vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."

Trước mặt Hoàng đế, hai người vẫn hết sức nghiêm túc, không dám có nửa điểm làm loạn.

Chỉ là, trong điện Dưỡng Tâm.

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn qua hai người, nói thật, Cố Thiên Chu còn tốt, mặc dù không làm gì sai, nhưng thân là Hầu gia cũng thật sự không làm chuyện gì đúng, tầm thường vô vị.

Về phần Cố Ninh Nhai, thuần túy là tên phế vật.

À, không đúng, là tên phế sắt.

Ánh mắt Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút quái dị, Cố Thiên Chu cùng Cố Ninh Nhai bị nhìn có chút thầm run rẩy, nhưng không dám nói gì, chỉ có thể cười trừ.

"Hai tên phế vật."

Qua một lúc lâu.

Giọng nói Vĩnh Thịnh Đại Đế vang lên, mang theo một chút mỉa mai.

Lập tức, hai người trầm lặng.

Cố Thiên Chu còn ổn, chửi thì chửi chứ sao.

Nhưng Cố Ninh Nhai không khỏi lên tiếng.

"Bệ hạ, ta gần đây cũng không gây chuyện thị phi, nếu ngài không vui vẻ, thần tìm vài người đến cho ngài, tùy ngài mắng."

Cố Ninh Nhai có chút không phục.

Vừa tới chưa nói một lời đã bị mắng ngay một câu phế vật? Đừng bắt nạt người ta như thế chứ.

"Mắng hai ngươi sai à?"

"Chuyện Cẩm Niên đuối nước, đến bây giờ các ngươi đã tra ra nguyên nhân chưa?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế tức giận lên tiếng.

Thốt ra lời này, hai người trực tiếp im lặng, ngay cả Cố Ninh Nhai cũng không phản bác được gì, bởi vì chính xác họ vẫn chưa tra ra nguyên nhân.

"Bệ hạ, chẳng lẽ ngài tra ra được rồi?"

Ngay lập tức, Cố Thiên Chu chợt nhận ra Vĩnh Thịnh Đại Đế có ý gì, nhịn không được hỏi.

"Tất nhiên."

Vĩnh Thịnh Đại Đế thờ ơ lên tiếng.

Ngay sau đó nhìn qua hai người nói tiếp.

"Là nhi tử của Xạ Dương Hầu, Ngô An ra tay, cụ thể làm thế nào, Cố Ninh Nhai, ngươi điều tra thật rõ ràng cho trẫm."

"Tây Bắc chi cảnh, có tướng sĩ giả mạo thổ phỉ giết dân, bị người phát giác, vì che giấu tội nghiệt, chúng đem đầu mâu chỉ hướng Cẩm Niên, muốn thông qua cái chết của Cẩm Niên để gây nội loạn cho Đại Hạ."

"Trẫm có chứng cứ nhất định, nhưng không nhiều, Lâm Dương Hầu, chuyện này ngươi điều tra rõ ràng cho ta, trẫm cho ngươi toàn quyền, trong vòng hai tháng, trẫm muốn ngươi thu thập một phần tình báo tới, bất kỳ người nào tham dự việc này đều phải ghi tên lại."

"Một phần bắt về kinh đô lăng trì xử tử cho trẫm, một phần khác, Cố gia các ngươi âm thầm giải quyết đi, nhưng xử xý đẹp chút cho trẫm."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng.

Bảo hai người đi giải quyết chuyện này.

Chuyện Cố Cẩm Niên ngâm nước, cũng coi như kết thúc, biết mục đích là được rồi, những việc kế tiếp, triều đình sẽ xử lý.

"Xin bệ hạ yên tâm."

Hai người nghe nói như thế, lập tức gật đầu.

"Còn có một chuyện, nếu như tra ra được người trên triều đình, mật báo là được, đừng để lộ ra."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhắc nhở một câu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận