Đại Hạ Văn Thánh

1167 Ổn định tai họa quận Nam Địa, loạn Ninh Vương, quân cờ quan trọng, Lục Vân của phủ Đại Đạo.(5)

"Hầu gia."

"Vì hỏa hoạn lớn ở quận Đông Lâm, băng tuyết quận Nam Địa đã bắt đầu hòa tan, những tro tàn bay tới bên trong quận Nam Địa, cũng khiến cho không ít dân chúng lây nhiễm bệnh phổi."

"Hầu gia có thể lại tạo ra một trận kim vũ công đức nữa được không?"

Phương Kính Thành lên tiếng, hỏi Cố Cẩm Niên.

"Ừ, ta đã có chuẩn bị."

"Băng tuyết quận Nam Địa, ta cũng có biện pháp xử lý."

Cố Cẩm Niên nói.

So ra, tai ương ở quận Nam Địa, ngược lại là đơn giản nhất, có Ngũ Hành Kỳ Tiên Thiên, phiền phức ở đó có thể được giải quyết một cách hiệu quả.

"Đã như vậy, chuyện quận Nam Địa, ta có thể yên lòng một chút."

"Bây giờ chỉ còn lại hai việc cần xử lý."

Phương Kính Thành nói.

"Mời tiên sinh nói."

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu, chờ đối phương lên tiếng.

"Thứ nhất, đá lửa thiên ngoại."

"Thứ hai, họa Ninh Vương."

Phương Kính Thành lên tiếng, vạch ra hai vấn đề lớn nhất trước mắt.

Đá lửa thiên ngoại là khẩn cấp nhất, cho tới bây giờ, mười bảy viên đá lửa thiên ngoại vẫn chưa xuất hiện, nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, hẳn là sau khi tai ương quận Nam Địa kết thúc, đá lửa thiên ngoại này mới có thể rơi xuống.

Còn về tai họa Ninh Vương, đó thật sự cũng là một việc phức tạp.

"Văn Cảnh tiên sinh có lòng tin giải quyết được đá lửa thiên ngoại, chờ sau khi tai ương quận Nam Địa kết thúc, có lẽ vấn đề này không lớn."

Cố Cẩm Niên trầm tư một phen, sau đó đưa ra câu trả lời này.

"Chuyện Ninh Vương, tiên sinh có cảm tưởng gì?"

Cố Cẩm Niên hỏi tiếp.

"Hầu gia, thuộc hạ cho rằng, Ninh Vương vẫn luôn ẩn nhẫn không phát động, hiển nhiên là vẫn đang bị quận Giang Trung mê hoặc, ông ta đang chờ đợi, muốn đợi đến khi quận Giang Trung bộc phát, lúc đó mới phát binh tạo phản."

"Đây là chuyện tốt, ít nhất trong lúc Ninh Vương đang chờ đợi, chúng ta có thể tranh thủ giải quyết ổn thỏa tình hình tai họa quận Nam Địa."

"Có điều, vài ngày trước đó Hầu gia đã trấn áp Đông Hoang Ma Quật, chuyện này không gạt được người trong thiên hạ, Ninh Vương có lẽ cũng đã biết được."

"Theo đó, Ninh Vương rất có thể sẽ có hành động, thuộc hạ có một kế sách, mời Hầu gia quyết định."

Phương Kính Thành trau chuốt từ ngữ, rồi sau đó nói tiếp.

"Lấy thận trọng làm chủ, tiếp tục phóng ra tin tức giả, bây giờ đại tai ở quận Lũng Tây, quận Đông Lâm đã bị diệt, cũng làm yên lòng dân chúng Đại Hạ, chỉ sợ Ninh Vương cũng đang do dự, nhưng nếu vào thời điểm này xin bệ hạ tăng thêm hai mươi vạn đại quân, tiến về Tây cảnh, không cần làm gì, chỉ cần xuất hiện là được."

"Ninh Vương sẽ cho rằng triều đình bắt đầu động thủ, biết được quận Giang Trung sắp bộc phát nên đã phái binh tới, như vậy Ninh Vương sẽ tiếp tục đợi, tuyệt đối sẽ không chủ động ra tay."

"Chủ động, chính là tạo phản."

"Nếu Đại Hạ phái binh, trong mắt ông ta có thể sẽ trở thành một cơ hội, một cơ hội để tạo phản, cả hai tình huống, Ninh Vương chắc chắn sẽ tĩnh tâm chờ đợi."

"Không biết Hầu gia cảm thấy thế nào?"

Phương Kính Thành lên tiếng, bày mưu tính kế.

Không thể không nói, Phương Kính Thành rất thông minh, để vương triều Đại Hạ tăng thêm hai mươi vạn đại quân, tiến về tây cảnh, tạo ra cảm tưởng phải đánh trận, mê hoặc kẻ địch.

Rất tốt.

Chỉ là, Cố Cẩm Niên đưa ra nghi vấn.

"Nếu làm như vậy, Ninh Vương nhất định sẽ chuẩn bị nghênh chiến, thậm chí liên hợp với các phiên vương khác, bao gồm Kỳ Lâm Vương."

"Chỉ sơ sẩy một cái, Ninh Vương sẽ chủ động xuất kích, đối với Đại Hạ ta mà nói đó cũng không phải là một chuyện tốt."

Cố Cẩm Niên nói ra sự lo lắng của mình.

Mặc dù bây giờ tình hình tai họa các nơi đã bị mình ổn định rồi, nhưng Cố Cẩm Niên vẫn không muốn tiếp tục gây phiền phức, Ninh Vương không loạn là tốt nhất, nếu Ninh Vương nổi loạn, đây cũng không phải là kết quả hắn muốn nhìn thấy.

Trải qua đại nạn dạng này, nếu lại xuất hiện nội loạn, đối với dân chúng không phải chuyện gì tốt.

Nhưng lời này vừa nói ra, Phương Kính Thành lại lắc đầu.

"Hầu gia."

"Ninh Vương tất nhiên sẽ liên hợp với Kỳ Lâm Vương, cũng sẽ liên hợp với các phiên vương khác, Kỳ Lâm Vương tất nhiên ở bên trong."

"Nhưng đó cũng là cơ hội ngàn năm có một, có thể một mẻ hốt gọn."

Phương Kính Thành nói như thế.

Một mẻ hốt gọn?

Cố Cẩm Niên hơi trầm ngâm.

"Dù sao đại tai còn chưa hoàn toàn ổn định, nếu thật sự xảy ra chuyện như vậy, vẫn có chút bất an."

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

Cũng không phải hắn thấy bó tay bó chân, mà là cân nhắc chu toàn, cùng chém giết với Ninh Vương không tính là gì, nhưng nói sao thì nói chứ phía trước còn có nhiều Thiên tai như vậy.

Thiên tai vừa kết thúc, lại xảy ra nội chiến, nếu có thể nháy mắt chế địch còn dễ nói, nhưng vấn đề là nếu muốn giải quyết Ninh Vương, chức chắc phải cần thời gian nhất định.

Hắn sợ dân chúng sẽ hoảng loạn.

Nhưng mà, Phương Kính Thành lại mỉm cười, lộ ra dáng vẻ tự tin vô cùng.

"Hầu gia."

"Ngài quên rồi, ngài đã chôn xuống một quân cờ cực kỳ quan trọng."

"Có quân cờ này, Ninh Vương sẽ không náo lên được."

Phương Kính Thành lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận