Đại Hạ Văn Thánh

Chương 756 Quốc Công tức giận, sát ý kinh khủng, bốn ngàn người rơi đầu trên đất!(6)

Ông ấy bá khí vô cùng.

Muốn để Ninh Vương tự mình đến giải thích mà là trần trụi uy hiếp.

Không đến giải thích.

Liền giết cả nhà ngươi.

Một người cũng không lưu lại.

Ai đến cũng vô dụng, Hoàng đế cũng không được.

Nghe lời này, trong lòng chúng tướng sĩ đều đang phát run, cho dù là tướng sĩ Thường Sơn quân cũng từng người run rẩy từ nội tâm.

Thứ nhất là do hung uy của Quốc Công khiến bọn họ sợ hãi. Cho dù chuyện này không liên quan đến mình.

Thứ hai là bá khí của Cố lão gia tử khiến cho bọn họ hưng phấn phát run. Đây mới gọi là Quốc Công, chiến thần Đại Hạ thật không sai.

“Quốc Công bớt giận.”

“Mạt tướng nhất định thuật lại.”

 “Chỉ là tiểu Thế tử điện hạ có thể để mạt tướng mang về hay không.”

“Chuyện này Ninh Vương đã nói qua nhất định sẽ cho ngài một lời giải thích.”

“Mong rằng Quốc Công đại nhân rộng lòng tha thứ.”

Đối phương mở miệng, đến lúc này vẫn hi vọng có thể mang Lý Lãnh Tâm đi.

Nhưng nhắc đến Lý Lãnh Tâm.

Cố lão gia tử càng tức giận hơn.

Ông cũng không trả lời mà đi thẳng đến trước mặt Lý Lãnh Tâm, lấy ra mấy cây ngân châm, cắm ở trên đỉnh đầu hắn ta, phong bế sinh cơ của hắn ta để tránh cho hắn bị chết.

Cùng lúc đó, ý thức của Lý Lãnh Tâm thanh tỉnh đến mức trước nay chưa từng có.

Tất cả cảm giác đều rõ ràng hơn trước gấp mười lần.

Nhưng Lý Lãnh Tâm không hiểu sao lại sinh ra sợ hãi. Đối mặt với Cố Nguyên, ngay cả dũng khí lên tiếng hắn ta cũng không có.

Ba.

Cố lão gia tử đưa tay, hướng phía trái tim hắn ta đập một chưởng. Ngay sau đó một cỗ lực lượng Võ đạo cường đại chui vào trong cơ thể hắn ta, như có lưỡi dao ở bên trong cơ thể hắn ta sinh phá.

Loại đau đớn này khiến cho người ta dường như tuyệt vọng.

So với vết thương xát muối còn đau hơn mười lần.

Đây là một trong những cực hình kinh khủng, cơ thể có thể tiếp nhận đau đớn cực hạn kinh khủng nhất.

Cái này cũng không tính là gì.

Trấn Quốc Công đã trải qua trăm trận chiến tất nhiên hiuể được các loại thủ đoạn bức cung thẩm vấn.

Để cho một người sống không bằng chết với ông mà nói là quá đơn giản.

Răng rắc.

Nhưng mà vẫn chưa xong, Trấn Quốc Công trực tiếp đánh gãy hai chân hai tay Lý Lãnh Tâm. Ở chỗ khớp nối còn dùng lực Võ đạo đánh vỡ nát.

Coi như mời thần y đến chữa trị chỉ sợ phải trả đại giới cực kỳ lớn mà cũng không nhất định có thể trị hết.

Trấn Quốc Công đã mạnh mẽ thẳng tay phế bỏ Lý Lãnh Tâm.

Để hắn ta hoàn toàn biến thành phế nhân.

Giờ khắc này, Lý Lãnh Tâm ngay cả kêu lên cũng không được. Hắn ta đau đến giãy giụa, điên cuồng giãy giụa, cọc gỗ cũng run rẩy.

Hắn ta hối hận.

Hoàn toàn hối hận.

Hối hận đã đến đây, hối hận làm chuyện như vậy, càng hối hận bị Cố Cẩm Niên bắt được.

Biết sớm như vậy, hắn ta đã không phái người đi ám sát Cố Cẩm Niên, trực tiếp rời đi, trở lại Vương phủ Cố Cẩm Niên cũng không dám như thế.

Mình cũng sẽ rơi vào kết cục như vậy.

“Người đâu.”

Sau khi giải quyết xong Lý Lãnh Tâm, Trấn Quốc Công tiếp tục nói, mặt không biểu tình.

“Có mạt tướng.”

Giọng nói vang lên, Lý Long là người đầu tiên đáp lại, đi đến trước mặt Trấn Quốc Công.

“Đem toàn bộ người tham dự vào lần vây quét Thế tử này toàn bộ truy nã, chém đầu răn chúng.”

“Người chủ yếu tham dự, thiên đao vạn quả tại chỗ cho lão phu.”

Trấn Quốc Công tiếp tục nói.

Ông ấy không nhiều lời cũng không muốn dông dài làm gì, từ biên cảnh chạy đến đây chính là muốn lập uy.

Vì Cố Cẩm Niên lập uy.

Cũng là để nói cho người trong thiên hạ biết, đắc tội Cố Cẩm Niên sẽ có kết cục như thế nào.

Ngay cả nhục mạ Cố Cẩm Niên một câu, Cố Nguyên nông cũng sẽ không bỏ qua cho đối phương, huống chi là dám hành thích?

Ăn gan hùm mật gấu sao?

Trấn Quốc Công ra lệnh một tiếng, Lý Long không dám cự tuyệt, nội tâm rung động, trực tiếp đáp ứng.

“Mạt tướng tuân lệnh.”

Trấn Quốc Công Đại Ha.

Dám dùng hai chữ Trấn Quốc làm phong hào là đứng đấu Quốc Công. Hắn chỉ là một thống lĩnh Thường Sơn quân có tính là gì?

Đắc tội Cố lão gia tử thì đời này hắn cũng đừng mong sống tốt.

Mà Trấn Quốc Công lại chưởng khống tất cả quyền lực quân sự ở Tây Bắc. Đây là quyền lực bệ hạ ban cho. Thường Sơn quân đóng quân doanh ở bên trong khu Tây Bắc, tất nhiên sẽ phải nghe theo Trấn Quốc Công sắp xếp.

Sau khi ra lệnh như vậy.

Không ít tướng sĩ của Ninh Vương choáng váng.

Từng người bắt đầu kêu oan các loại như quỷ khóc sói gào.

Bọn họ cho rằng mình chỉ nhận quân lệnh mà thôi, cũng không phải là mình chủ đích muốn như thế. Khẩn cầu Trấn Quốc Công buông tha cho bọn họ một con đường.

Đối mặt với cảnh này.

Cố Cẩm Niên cũng không khỏi lên tiếng.

“Gia gia.”

“Không cần thiết phải giết nhiều người như vậy, chỉ cần đem người cầm đầu chính phân ra là được. Những thủ lĩnh này chém giết sạch còn những tướng sĩ khác chỉ cần trách phạt một lần là đủ.”

Cố Cẩm Niên lên tiếng.

Nếu như dựa theo ý của gia gia mình thì chính là bốn ngàn đầu người rơi xuống đất.

Đây cũng không phải chuyện nhỏ.

Mà trách nhiệm của bọn họ không lớn, nguyên nhân chủ yếu là do quân lệnh, cũng không phải là ý thức chủ quan của mỗi người. Làm như vậy có chút bất nhân.

Chỉ là Cố Cẩm Niên không dùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận