Đại Hạ Văn Thánh

659 Vang dội cổ kim, dòng sông thời gian, Khổng Thánh hiển thế, thiên hạ kinh sợ!

Giọng nói của Cố Cẩm Niên vang lên.

Hắn nhìn thẳng vào Khổng Vô Nhai.

Nói nhiều như vậy còn không phải vì Thánh khí trong tay mình hay sao?

Còn nói lời hay ý đẹp là vì chúng sinh mà lấy đi Thánh khí?

Nhưng mà Cố Cẩm Niên đã chuẩn bị từ sớm. Hắn dám đến Khổng gia vì có lực lượng làm vậy.

Mà phần lực lượng này bắt nguồn từ ấn ký của Khổng Thánh.

Nếu kích hoạt ấn ký của Thánh nhân có thể gọi ra Thánh nhân thực sự giáng lâm. Đến lúc đó Cố Cẩm Niên muốn nhìn xem Khổng gia còn thủ đoạn gì nữa.

Chỉ là Cố Cẩm Niên hiện tại không lập tức thức tỉnh Thánh ấn. Bởi bì muốn nhìn một chút Khổng gia đến cùng còn có thủ đoạn gì.

Xuất ra tất cả con át chủ bài mà mình lại kích hoạt ấn ký của Thánh nhân đối với mình mà nói chỉ có lợi không có hại.

“Cố Cẩm Niên, ngươi thật sự là không biết trời cao đất rộng.”

“Ngươi biết nội tình của Khổng gia vạn năm qua là gì không?”

“Cùng Khổng gia so tài hoa sao? Không thể nghi ngờ là tự tìm khổ.”

Giọng nói của Khổng Tâm vang lên, ánh mắt nhìn Cố Cẩm Niên đều là cười lạnh.

Vừa dứt lời, mọi người cũng thi nhau gật đầu.

Thật sự mặc dù Cố Cẩm Niên khí thế hùng hậu nhưng nói cho cùng so tài hoa với Khổng gia thật sự là không đáng chú ý.

“A, đã như vậy thì Bản Thế tử muốn xem xem, tài hoa của Khổng gia nhiều hay là của Bản Thế tử nhiều.”

Cố Cẩm Niên cũng không nói nhiều, vào thời khắc Thước Thánh xuất hiện trước mặt hắn.

Văn phủ cũng vào thời khắc này xuất hiện, hạo nhiên chính khí nồng đậm như biển nhưng dựa vào những tài hoa này mà muốn làm suy yếu tài hoa của Khổng gia thì thật sự là si tâm vọng tưởng.

Chỉ sau một khắc, trên không Văn phủ đã rơi xuống một ngôi sao.

Đây là do Trấn quốc thơ ngưng tụ thành Tinh Hồn.

Vào thời khắc này rơi xuống trong chốc lát hóa thành vô cùng vô tận tài hoa.

“Hôm nay, Cố mỗ vì chính khí trời đất mà gọt tài hoa của Khổng gia.”

Cố Cẩm Niên khởi xướng hung ác, nói thật chính hắn cũng sợ.

Tinh Hồn Trấn Quốc thơ có thể chiếu rọi bên trong Văn phủ, cả ngày lẫn đêm rèn luyện thể phách của Cố Cẩm Niên, rèn luyện tài hoa của Cố Cẩm Niên.

Nhưng bây giờ Cố Cẩm Niên trực tiếp lấy Tinh Hồn làm đại giá, hóa thành tài hoa chính là để gọt tài hoa của Khổng gia.

Quả nhiên theo Tinh Hồn lực rót vào bên trong Thước Thánh dường như là trong nháy mắt điên cuồng vọt đến.

Thước Thánh Linh Lung bộc phát quang mang vô lượng, sáng chói mắt. Một đạo hư ảnh kinh khủng thoáng qua, lướt đến trên dưới toàn bộ Khổng phủ.

Sau một khắc.

Từ trên xuống dưới Khổng gia thi nhau đứng dậy. Ngay cả Truyền Thánh Công cùng Khổng Vô Nhai cũng ngồi không yên.

Bọn họ đứng dậy, sắc mặt cực kỳ khó coi.

Bởi vì bọn họ phát hiện, tài hoa trong cơ thể mình bị ít đi một chút. Không phải rất nhiều nhưng thực sự là thiếu đi một phần nhỏ.

Tất cả người nhà họ Khổng đều thiếu một phần nhỏ. Cái này cộng lại so với tài hoa của một Đại Nho còn nhiều hơn gấp mười lần.

“Cố Cẩm Niên, ngươi điên rồi sao?”

“Ngươi không muốn sống nữa sao?”

“Ngươi thà rằng hi sinh Tinh Hồn Trấn Quốc thơ cũng muốn gọt tài hoa của Khổng gia ta. Có phải ngươi điên rồi hay không?”

“Ngươi chính là một tên điên.”

Trong chốc lát giọng nói của mọi người vang lên. Nhất là người nhà họ Khổng, thật tức đến phát run.

Cố Cẩm Niên làm xằng làm bậy coi như xong. Ở gia yến của Khổng gia trực tiếp giết người đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Khổng gia.

Thật không ngờ chính là Cố Cẩm Niên không nhận sai chút nào mà còn dám gọt tài hoa của Khổng gia sao?

Thật sự điên rồi?

“Ngươi thật sự là vô pháp vô thiên.”

Lúc này Khổng Tâm lớn tiếng hét lên. Văn phủ của hắn xuất hiện, năm chiếc chiến xa hiện thế, có lôi đình lấp lóe, muốn trấn áp Cố Cẩm Niên.

“Các ngươi thật coi ta đã chết sao?”

Sau khi Văn phủ của Khổng Tâm xuất hiện, lúc này một giọng nói lạnh lùng vang lên.

Là giọng nói của Tô Văn Cảnh.

Mọi người kinh ngạc. Không ngờ Tô Văn Cảnh cũng đến sao?

Bên ngoài điện Đại Thành.

Tô Văn Cảnh đứng chắp tay. Ông ấy xuất hiện trước mặt mọi người. Đôi mắt nhìn thẳng vào Khổng Tâm, trong mắt tràn đầy tức giận.

“Tô Văn Cảnh.”

“Học sinh này của ngươi cuồng vọng vô cùng. Ở Khổng gia ta sát hại người vô tội, còn dám gọt tài hoa của Khổng gia ta đã phạm phải tội đại nghịch bất đạo.”

“Tô Văn Cảnh, lão phu khuyên ngươi nên tự cân nhắc, đừng lội vào vũng nước đục này.”

Khổng Tâm mở miệng, đối với Tô Văn Cảnh ông ta vẫn cho ba phần lễ nhượng. Dù sao đối phương là chuẩn Bán Thánh.

“Câm miệng.”

“Ngươi tính là cái gì mà dám đến khuyên nhủ ta?”

Chỉ là khiến cho người khác không ngờ chính là Tô Văn Cảnh cực kỳ bá khí. Ông ấy đi vào trong điện Đại Thành, ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Khổng Tâm tràn đầy khinh thường.

Trực tiếp nói câm miệng.

“Ngươi.”

Khổng Tâm sững sờ. Ông ta không ngờ Tô Văn Cảnh lại bá đạo như vậy. Theo lý mà nói Tô Văn Cảnh không phải là người như thế.

Chuyện này là sao đây.

Cảm nhận được ánh mắt của Khổng Tâm, sắc mặt Tô Văn Cảnh bình tĩnh. Ông ấy mặc một bộ thanh sam, có chút lão thái nhưng lúc này tinh thần lại sáng láng.

Nhìn thẳng vào Khổng Tâm.

“Lão phu nhường nhịn đã lâu.”

“Các ngươi liên hợp một đám người đọc sách đến tìm học sinh Cố Cẩm Niên của ta. Lão phu há có thể không biết ý đồ của các ngươi?”

“Nói cho cùng làm tất cả những chuyện này không phải chỉ vì muốn lấy Thánh khí của Cẩm Niên sao?”

“Lão phu chỉ hi vọng chuyện huyên náo không quá mức khó coi nên đồng ý cho các ngươi gặp Cẩm Niên một lần. Nhưng không ngờ thủ đoạn của các ngươi dơ bẩn như thế.”

“Mình không dám ra mặt lại để Tôn Nho ra mặt. Mà Tôn Nho này cũng chỉ là hủ nho mà thôi.”

“Hôm nay chuyện đã náo đến nơi này khiến cho dân chúng trong thiên hạ nhục mạ Cẩm Niên, các ngươi đã chạm đến giới hạn của lão phu.”

“Nếu như các ngươi còn dám náo tiếp đừng trách lão phu không nể tình.”

Tô Văn Cảnh nói ra tiếng lòng của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận