Đại Hạ Văn Thánh

Chương 550 Vạn dân như biển, nguyện cùng Thế tử tập thể chịu chết!(4)

Dưới mái hiên ta tắm rửa gió mát triển khai đọc sách.

Ánh sáng của cổ nhân chuối rọi khiến ta kiên định đi xuống.

Đây cũng là tâm ý của Cố Cẩm Niên.

Cũng là nội dung Cố Cẩm Niên muốn biểu đạt.

Bài ca chính nghĩa này Cố Cẩm Niên đã chỉnh sửa qua. Hắn thông qua một chút bối cảnh đặc biệt ở thế giới này, thay thế hoàn mỹ.

Có nhiều chỗ cũng không sửa đổi, lấy làm ví dụ không ảnh hưởng toàn cục.

Nội dung văn chương biểu đạt ý ở trong lòng.

Chỉ lần này cũng đủ để.

Từ trên xuống dưới Khổng gia trầm mặc, ngay cả những người có tạo nghệ cao thâm trên Nho đạo cũng biết thiên văn chương này của Cố Cẩm Niên sẽ mang đến ảnh hưởng như thế nào.

“Đây thật sự chính là văn chương bất hủ.”

“Có thể kinh động văn chương Thánh Nhân, hoàn toàn là danh bất hư truyền.”

“Sau hôm nay, Nho đạo trong thiên hạ phải thay đổi. Từ nay về sau hạo nhiên chính khí không phải Nho đạo nhưng phải có!”

“Ngàn năm không có biến hóa, tên Cố Cẩm Niên này đến cùng là người phương nào.”

“Mười năm mài một kiếm, sương lưỡi đao chưa từng thử. Hôm nay đem bày ra quân, ai có chuyện bất bình.”

“Hay, hay cho câu mười năm mài một kiếm. Một kiếm này mài đến kinh thiên động địa.”

Từng vị Đại Nho của Khổng gia đều kinh ngạc.

Bọn họ không biết nên nói cái gì. Thậm chí có Đại Nho không nhịn được nhắc lại bài thơ đầu tiên của Cố Cẩm Niên.

Bài thơ này chiếu theo hiện tại quả thật là hợp với tình hình.

Mài luyện mười năm.

Kiếm ra kinh thiên động địa.

Mà so sánh với Khổng gia rung động.

Kinh đô Đại Hạ.

Mới thật sự là tràng diện kinh thế.

Bên trong Kinh đô, vô số dân chúng quan sát một màn này, nhất là những người đọc sách, bọn họ tận mắt nhìn thấy.

Chứng kiến một khắc thiên cổ danh truyền này.

Trên tấm bia đá, bài ca chính nghĩa lưu loát, nở rộ ánh sáng không gì sánh kịp.

Trời đất tối đen.

Nhưng tấm bia đá này lại hóa thành ánh sáng vĩnh hằng, đâm thủng tất cả đêm đen.

Ánh sáng rớt xuống, vẩy xuống trên người Cố Cẩm Niên, chiếu rội ra bóng người bất hủ.

Mọi người kinh ngạc.

Đám nho sinh càng lộ ra ánh mắt không gì sánh kịp.

Bọn họ đọc sách Dưỡng Khí.

Nhưng một mực lại không biết nuôi ra cái chính khí gì.

Nói là hạo nhiên chính khí.

Nhưng đây cũng chỉ là tự cho là đúng.

Hạo nhiên chính khí chân chính thì bọn họ không rõ, cũng không hiểu.

Luôn cảm thấy đọc sách, có thể hiểu rõ đạo lý. Đây chính là hạo nhiên chính khí.

Bây giờ sau khi Cố Cẩm Niên làm ra bài ca chính nghĩa, mọi người đối với hạo nhiên chính khí có một hiểu biết mới.

Phía dưới Vĩnh Dạ.

Bên trong cuồng phong.

Cố Cẩm Niên mặc bộ áo trắng bị thổi bay phấp phới.

Giờ khắc này, xung quanh hắn tràn ngập ánh sáng hừng hực.

Bài ca chính nghĩa làm xong.

Cố Cẩm Niên hít một hơi thật sâu.

Nội tâm của hắn ở thời khắc này đạt được thỏa mãn to lớn.

Tinh thần của hắn vào thời khắc này đạt được sung tức to lớn.

Giờ khắc này, Cố Cẩm Niên cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao có người không để ý sống chết cũng phải vì chính nghĩa trong lòng.

Bởi vì ở giữa trời đất có hạo nhiên chính khí.

Hạo nhiên chính khí này không chỉ dựa vào đọc sách mới có thể thu được.

Chỉ cần người chính tâm là có thể nuôi dưỡng ra hạo nhiên chính khí.

Người gặp chuyện bất bình có thể nuôi hạo nhiên chính khí.

Người hiệp nghĩa có thể nuôi hạo nhiên chính khí.

Nếu như người người đều có hạo nhiên chính khí thì ở giữa trời đất này chính là đẹp hoàn mỹ.

“Thế tử vạn cổ.”

Lúc này lại có một giọng nói vang lên giữa đám người, phá vỡ bầu không khí yên tĩnh.

Nhưng mà lần này đã có người nhìn thấy đó là thn.

Chỉ là từng giọng nói cũng đi theo hô lên.

Dân chúng mặc dù không biết rốt cuộc có chuyện gì xảy ra, cũng không hiểu hàm nghĩa bên trong bài ca chính nghĩa.

Nhưng bọn họ biết là Cố Cẩm Niên vì thiên địa mà lại làm ra một chuyện tốt.

Một người trước khi chết còn tâm niệm giúp thương sinh, còn tâm niệm giúp dân chúng sao có thể không khiến người ta rớt nước mắt.

“Thế tử vạn cổ.”

“Thế tử vạn cổ.”

Giọng nói điếc tai nhức óc không ngừng vang lên.

Dân chúng xuất phát từ nội tâm la lên, hô tô, hô to thế tử vạn cổ.

Loại giọng nói này càng lúc càng lớn, càng ngày càng vang, quán triệt giữa trời đất.

Nhưng chính lúc này.

Một giọng nói không thiên chí cũng chậm rãi vang lên.

“Canh giờ chém quyết đã đến.”

“Các ngươi còn chần chờ cái gì?”

Giọng nói vang lên là một vị Vương gia.

Vào thời khắc quan trọng nhất, ông ta nhận ra dân chúng muốn cầu xin.

Cho nên vào thời điểm này, ông ta lập tức cắt ngang muốn cho Cố Cẩm Niên chịu chết.

Nghe nói như thế, quan viên Hình bộ không khỏi sững sờ. Bọn họ cũng có chút không cam lòng nhưng đối mặt với phân phó của Vương gia.

Bọn họ vẫn cắn răng để Cố Cẩm Niên lên xe chở tù.

Đối mặt với việc này, Cố Cẩm Niên không nói gì cũng không có lựa chọn đi đến xe chở tù, mà là khẳng khái chịu chết, hướng về phía pháp trường đến.

Hắn không sợ tất cả. Thậm chí có một loại cảm xúc thăng hoa khó hiểu trong lòng.

Hắn dường như tiếp xúc đến đạo chân chính.
Bạn cần đăng nhập để bình luận