Đại Hạ Văn Thánh

Chương 41 Dũng sĩ đệ nhất Đại Hạ, Lý Cơ!

Chương 41: Dũng sĩ đệ nhất Đại Hạ, Lý Cơ!

Theo thanh âm vang lên của Ngụy Vương.

Đám người lúc này mới đưa mắt nhìn về phía Cố Cẩm Niên.

Thế tử Tần Vương Lý Thiện đứng dậy, trên mặt mang theo nụ cười, hướng về phía Cố Cẩm Niên hơi gật đầu coi như là đã gặp qua.

Thế tử Ngụy Vương Lý Hiên lại trực tiếp đi đến, lôi kéo Cố Cẩm Niên nói.

“Cẩm Niên thúc, đã rất lâu rồi chưa thấy người, có muốn cùng nhau chơi đùa hay không.”

Lý Hiên lên tiếng, hai người biết rõ địa vị của Cố gia ở trong triều như thế nào cho nên trong gia tộc cũng đã thông báo khi gặp được Cố Cẩm Niên phải khách hí một chút, cũng không phải là dỗ dành mà là có thể kết giao liền kết giao.

Thế hệ trẻ tuổi kết giao một đời, năm đó nếu không phải hoàng đế Vĩnh Thịnh cùng phụ thân Cố Cẩm Niên có quan hệ rất tốt thì cũng không thể chiếm được toàn lực ủng hộ của Cố gia. Mà không có Cố gia thì Kiến Đức Nan rất có khả năng sẽ thất bại.

Đây chính là bố cục sớm.

Những đạo lý này thế tử Tần Vương và thế tử Ngụy Vương đều hiểu nhưng Thái tôn này lại không hiểu. Điều này cũng hợp tình hợp lý, dù sao nếu không có bất kỳ cái gì ngoài ý muốn thì vị Thái Tôn này về sau chính là hoàng đế, có chút ngạo khí cũng là bình thường.

Hoàn toàn chính xác, khi Cố Cẩm Niên đến, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía hắn, Lý Cơ có chút không vui, cảm thấy Cố Cẩm Niên nhiễu loạn hào hứng của đám người, ngồi ở chỗ đó có chút khó chịu.

“Gặp qua hai vị thế tử điện hạ.”

Cố Cẩm Niên cười cười, mặc dù đối phương tôn xưng mình là vi thúc nhưng mình cũng không thể khinh thường. Dù sao hoàng thất vẫn là hoàng thất.

Sau đó lắc đầu nói.

“Chơi sẽ không, thứ này có chút quá ngây thơ đi.”

Hắn lên tiếng, đầu tiên là xưng hô khách khí một tiếng, sau đó lại gièm pha thứ này quá ngây thơ.

Lời nói vừa dứt xác thực dẫn đến một số người không vui.

Lời này của Cố Cẩm Niên chẳng khác nào đang giễu cợt bọn hắn ngây thơ.

Chủ yếu là nhắm vào một người.

Đó chính là Lý Cơ.

Muốn trả thù Lễ bộ Thượng thư nhất định phải kích thích Lý Cơ.

Quả nhiên giọng nói của Lý Cơ vang lên.

“Vậy ta cũng muốn hỏi một chút, cái gì mới không ngây thở? Cưỡi ngựa bắn tên? Hay là hai người vật nhau?”

Giọng nói bất mãn của Lý Cơ vang lên.

Vốn dĩ không có hảo cảm gì đối với Cố Cẩm Niên, hiện tại hắn còn nói đồ chơi của mình là ngây thơ?

Đây là việc cực kỳ nhục nhã đối với người vẫn tự nhận là dũng sĩ đệ nhất Đại Hạ như hắn.

“Thái Tôn điện hạ chớ có tức giận, thúc thúc ta chủ là thuận miệng nói một câu thôi.”

“Nhưng mà chỉ bằng dạng đồ chơi này liền tự xưng là dũng sĩ đệ nhất Đại Hạ khó tránh khỏi có chút buồn cười thôi.”

Cố Cẩm Niên cười tủm tỉm nói.

Lời này vừa thốt ra, càng làm Lý Cơ thêm tức giận, nhất là đối với hai chữ ‘thúc thúc’ này.

Cố Cẩm Niên lớn hơn hắn không quá một tháng, tên này câu nào cũng gọi ‘thúc thúc’ làm hắn không tiếp nhận được.

“Vậy thì dựa vào cái gì?”

“Là cưỡi ngựa bắn tên hay là đi săn hung thú?”

Lý Cơ cười lạnh nói.

Những việc này hắn cũng dám.

“Được rồi, là thúc thúc nói lung tung, Thái Tôn điện hạ chớ có tức giận.

“Ngài chính là dũng sĩ đệ nhất Đại Hạ, thúc thúc đồng ý.”

Sắc mặt Cố Cẩm Niên bình tĩnh nhưng câu nói này lại có vẻ cổ quái khác thường, để cho người nghe rất khó chịu.

Lý Cơ vốn đã có chút xấu hổ lại thêm vấn đề thân phận. Toàn bộ vòng tròn quyền quý mọi người đều đặt trên người hắn.

Vì vậy dưỡng thành một loại tính tình ngang ngược.

Bây giờ Cố Cẩm Niên nói chuyện như vậy khiến hắn không thể không tức hổn hển.

“Ta cần ngươi đồng ý làm gì?”

“Nếu ngươi không nói ra thì ngậm miệng vào đi.”

“Bớt ở chỗ này nói lời cổ quái.”

Lý Cơ lên tiếng, hắn suýt chút muốn nói cút khỏi hoàng cung. Nếu không phải vì thân phận của Cố Cẩm Niên thì hắn thật sự muốn mắng ra.

Mắt thấy Lý Cơ thân phận cao hơn, Cố Cẩm Niên cũng không âm dương quái khí mà nhìn qua Lý Cơ, thần sắc bình tĩnh nói.

“Dùng một đồ chơi để chứng minh mình là dũng sĩ đệ nhất Đại Hạ đương nhiên thúc thúc ta không phục.”

“Tương lai Thái Tôn là thiên mệnh Đại Hạ nên có phong phạm của vương giả. Nếu đã muốn chứng minh dũng khí.”

“Vậy thì phải dùng thủ đoạn vương đạo.”

“Cho nên xin hỏi Thái Tôn ngài có dám dùng tảng đá nện Lễ bộ Thượng thư hay không? Nếu dám thì ta sẽ thừa nhận người là dũng sĩ đệ nhất Đại Hạ. Nếu không dám thì cũng không cần lừa mình dối người, Lễ bộ Thượng thư ở ngay cạnh sát vách Vạn Lý viện, rất gần.”

Cố Cẩm Niên lên tiếng, đôi mắt nhìn thẳng vào Thái Tôn.

Cuối cùng Cố Cẩm Niên lại tăng thêm một câu.

“Đến nện ra máu.”

Giọng nói vừa dứt.

Trong chốc lát tất cả mọi người trong đình viện đều an tĩnh lại.

Không chỉ Lý Cơ mà ngay cả thế tử Tần Vương, thế tử Ngụy Vương, thế tử Tấn Vương và các thế tử quận chúa khác, cùng đám thái giám thị nữ xung quanh cũng đều trầm mặc.

Nhất là công công Bạch Anh.

Hắn vốn cho rằng Cố Cẩm Niên lòng dạ thâm sâu, biết tiền lùi, không ngờ rằng ở chỗ này chờ được cái gì đây?

Xui khiến Thái Tôn nện Lễ bộ Thượng thư?

Đây không phải là hồ nháo sao?

Nếu đập thật thì Thái Tôn có lẽ sẽ phải chịu một trận thiên đại khổ phạt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận