Đại Hạ Văn Thánh

Chương 528 Triều đình xôn xao, oán khí tụ họp, Cố Cẩm Niên cực khổ tiễn đưa(5)

Nước không còn.

Thì không có rễ.

Nếu không có rễ.

Tất nhiên sẽ diệt quốc.

Những cái này còn tốt. Một vài phiên vương, Chu vương, Kỳ Lâm Vương càng chất vấn ông là hành động của Cố Cẩm Niên có tính là đi quá giới hạn không?

Rất hiển nhiên, ý của bọn họ là nếu như không tính thì sau nyà ta cũng làm ra chuyện như vậy, đến lúc đó nhìn xem vương triều Đại Hạ có thể chấp nhận nổi hay không?

Nếu như tính thì nhất định phải giáng tội Cố Cẩm Niên. Còn nhất định là tử tội.

Đây là đang tạo áp lực.

Hướng đến triều đình tạo áp lực.

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn qua đã hiểu rõ.

“Một đám súc sinh.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nắm chặt tấu chương trong tay. Ông hiểu được trong đám người này nhất định có người biết vì sao Cố Cẩm Niên làm như vậy.

Nhưng ông còn hiểu thêm là, cũng bởi vì biết cho nên bọn họ nhất định phải khiến mình ban chết cho Cố Cẩm Niên.

Nhưng điều này có thể không?

Tất nhiên là không thể.

Cố Cẩm Niên một lòng vì dân. Cho dù Cố Cẩm Niên không phải cháu trai của Trấn Quốc Công thì ông cũng không thể giết hắn.

Thế nhưng mà.

Cục diện trước mắt đã trở nên cực kỳ phức tạp. Hiện tại trước mắt ông bày ra một lựa chọn gian nan.

Bảo vệ Cố Cẩm Niên.

Mang ý nghĩa rằng đánh mất nền tảng lập quốc, luật pháp tùy ý bị chà đạp. Đây là chuyện không thể.

Không giữ được Cố Cẩm Niên.

Đây là chuyện không thể nào.

Phiền phức thật sự đã đến.

Phiền toái lớn nhất đến từ Cố Cẩm Niên.

“Mau mời Văn Cảnh tiên sinh đến.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế không nhìn tấu chương nữa mà sai Lưu Ngôn đi mời Văn Cảnh tiên sinh đến đây.

Sau nửa canh giờ.

Tô Văn Cảnh nhanh chóng chạy đến.

Dường như ông biết rất nhiều chuyện, vừa vào điện đã hành lễ.

Vĩnh Thịnh Đại Đếd đem tấu chương giao cho Tô Văn Cảnh nhìn.

Tô Văn Cảnh chỉ nhìn lướt qua.

Sau đó chậm rãi nói.

“Bệ hạ.”

“Lấy nền tảng lập quốc làm chủ, ban tội cho Cẩm Niên, áp giải hắn trở về Kinh. Nên phán như thế nào thì phán như thế.”

Tô Văn Cảnh lên tiếng, sắc mặt ông bình tĩnh nói.

Vừa dứt lời, Vĩnh Thịnh Đại Đếd không khỏi nhíu mày.

“Văn Cảnh tiên sinh, đây là có ý gì?”

Ông không hiểu rõ. Nếu ban tội cho Cố Cẩm Niên lại áp giải trở vè Kinh thì chiếu theo chuyện Cố Cẩm Niên làm chắc hẳn là tội chết.

“Cho hắn vào tù.”

“Bệ hạ, việc này ngài không gánh nổi. Chỉ có dân tâm mới có thể bảo vệ hắn an toàn.”

“Cũng chỉ có như vậy mới không loạn nền tảng lập quốc, cũng hoàn thành được kế hoạch.”

“Sau việc này, Cẩm Niên sẽ thật sự biến chuyển, có căn cơ của Thánh Nhân.”

Tô Văn Cảnh vô cùng lạnh lùng nói.

Đây đều là kế hoạch do ông cùng Vĩnh Thịnh Đại Đếd, còn có Trấn Quốc Công dựng lên.

Hình phạt kèm theo bộ sơ lựa chọn.

Chính là dẫn đến mọi thứ ở hiện tại.

Mặc dù có vài chỗ xuất hiện biến số nhưng Cố Cẩm Niên đã ổn định.

Không trải qua trắc trở sao có thể trưởng thành.

Ông muốn để cho Cố Cẩm Niên trưởng thành.

Thật sự biến đổi.

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhận được câu trả lời này cũng gật đầu, coi như là hiểu rõ Tô Văn Cảnh muốn làm gì.

“Được.”

Vĩnh Thịnh Đại Đếd hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi nói.

“Truyền ý chỉ của trẫm.”

“Đại Lý tự, Hình bộ, Huyền Đăng Ti tiếp tục tra rõ án này. Tất cả các quan viên có liên quan đến vụ án đều nghiêm trị không tha.”

“Tuy Cố Cẩm Niên vì dân chúng nhưng dám khiêu khích nền tảng lập quốc, chà đạp luật pháp. Trong vòng bảy ngày, áp giải trở về Kinh, giao cho Hình bộ định tội.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

Đưa ra ý chỉ như vậy.

Sau khi truyền đạt ý chỉ cũng làm mọi người trong cung lập tức kinh động.

Không ai ngờ sẽ có kết quả như vậy.

Bọn họ không biết có chuyện gì xảy ra ở đây, đều vô thức cho rằng bệ hạ phải ban chết cho Cố Cẩm Niên.

Nhưng.

Giữa đêm khua.

Cố Cẩm Niên vẫn lâm vào trạng thái hôn mê như cũ.

Trong phòng.

Vô cùng yên tĩnh.

Lúc này.

Từng đạo oán khí tràn vào cơ thể Cố Cẩm Niên.

Giống như lúc xảy ra thủy tai ở quận Giang Ninh.

Một lượng lớn oán khí lại lần nữa xuất hiện.

Người thường không cách nào nhìn thấy.

Theo lượng oán khí kinh khủng chui vào cơ thể Cố Cẩm Niên.

Giờ khắc này cổ thụ cũng nở rộ ra tia sáng kỳ dị.

Mà ý thức của Cố Cẩm Niên.

Cũng dần dần trầm xuống.

Đêm.

Bầu trời như mực.

Ý thức của Cố Cẩm Niên dần dần bình phục.

Một bóng dáng đứng cách đó không xa.

Là một người phụ nữ.

Bà ấy giơ ngọn đuốc đi lại trong rừng cây thấp giọng gọi.

“Bình nhi.”

“Bình nhi.”

“Bình nhi.”

Tiếng hô hoán vang lên, dường như người phụ nữ đang tìm người. Bà ấy đi cực kỳ lâu.

Đi đến tận bình minh.

Trên trán người phụ nữ tràn đầy mồ hôi, bà ấy tìm suốt một đêm cũng không tìm được con của mình.

Nhưng trời đã sáng.

Bà ấy cũng không về nghỉ ngơi mà đi về phía huyện nha.

Vào trong huyện nha.

Người phụ nữ vẫn tỏ ra vô cùng khiêm tốn như ngày thường, hỏi thăm quan phủ có tìm thấy con gái mình hay không.

Nhưng mà nhận được câu trả lời chính là một giọng nói không kiênnhaanx.

“Con gái của bà đã mất tích hai tháng. Mỗi ngày bà đều đến quan phủ, nếu có tin tức tất nhiên sẽ báo cho bà.”

“Mỗi ngày đều đến, bà có thấy phiền hay không?”

Quan sai làm việc có chút không vui, lớn tiếng quát mắng.

Nghe nói vậy, người phụ nữ cười ngượng ngùng, liên tục nói xin lỗi.

“Đại ca quan lớn, còn xin các vị quan lớn tìm thêm giúp. Nếu tìm được thì kiếp sau ta sẽ làm trâu làm ngựa cho các ngài.”

“Đại ca quan lớn, chút bạc vụn này xin ngài nhận lấy.”

Người phụ nữ vô cùng hèn mọn.

Đem toàn bộ số bạc vụn ít ỏi trên người đưa cho đối phương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận