Đại Hạ Văn Thánh

Chương 782 Thơ thành thiên cổ, trên trời rơi xuống đá lửa, tiêu diệt ba mươi vạn đại quân! Cuộc chiến này còn có thể đánh như vậy sao?(4)

Đương nhiên, tiền đề là Vương Triều Phù La cùng Vương Triều Đại Kim phải đồng ý liên tục cung cấp viện trợ, nếu không ông ta cũng không muốn đánh.

Hiện tại Vương Triều Đại Hạ hết lần này đến lần khác không nể mặt mũi, không nể mặt ông ta còn chưa tính, mặt mũi của Vương Triều Đại Kim cùng Phù La, bọn họ cũng không cho.

Vì vậy Hung Nô vương không quan tâm gì nữa, trực tiếp đánh, chẳng những muốn đánh, mà còn muốn đánh cho Vương Triều Đại Hạ sợ hãi, đánh cho Vương Triều Đại Hạ hoảng hốt.

Thế mới thuận lợi cho mình ra giá.

Nghe ông ta nói như thế, sứ thần Đại Kim và sứ thần Phù La đều im lặng.

Thật sự nên để Vương Triều Đại Hạ trả giá đắt cho sự cuồng vọng của mình.

Cứ như thế.

Đã đến giờ Mão.

Đại quân hai bên tập kết với tốc độ càng lúc càng nhanh.

Mà trong kinh đô Đại Hạ.

Trong Quân Cơ các ở trong cung.

Các Thượng thư Lục bộ và Vĩnh Thịnh Đại Đế đang quan sát kế hoạch tác chiến.

Thông qua bài binh bố trận, mọi người ý thức được một việc.

Đó là kỵ binh của Hung Nô vẫn là một vấn đề không cách nào giải quyết.

Muốn đánh thắng trận này, nhất định phải giải quyết kỵ binh, mặc dù họ có thiết lập một số cạm bẫy, chờ kỵ binh xung phong tự tìm đường chết, nhưng số lượng quyết định tất cả.

Cạm bẫy có thể giết chết một phần kỵ binh, nhưng tuyệt đối không có khả năng giết hết toàn bộ.

Hiệu quả không lớn.

"Có Trấn Quốc Công ở đây, hẳn sẽ không đến mức hoàn toàn không có cách nào."

"Phái một nhánh tinh nhuệ chân chính, ngăn cản những kỵ binh này, sau đó để bộ binh tấn công đột kích, có thể có hiệu quả nhất định."

"Đúng, bây giờ tất cả đều trông cậy vào Trấn Quốc Công."

Vài giọng nói vang lên.

Đây là suy nghĩ của các Thượng thư.

Mà Vĩnh Thịnh Đại Đế nhìn qua sa bàn, sau khi suy tư một lúc, hắn nhìn về phía Triệu Ích Dương rồi nói.

"Hạ một đạo thánh chỉ, để Kỳ Lâm Vương cùng Ninh Vương chuẩn bị sẵn sàng, nếu trận đầu thất bại, nhanh chóng lao tới chiến trường càng sớm càng tốt, dốc hết toàn lực chiến đấu."

"Nghe theo Trấn Quốc Công đốc chiến, nếu như trận đầu thất bại, lệnh hai người bọn họ vào kinh."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng.

Trận chiến này, không chỉ là đánh vì quốc gia, mà hắn còn có một số tâm tư khác.

Muốn gián tiếp làm suy yếu thế lực của Ninh Vương cùng Kỳ Lâm Vương.

Đương nhiên, ông ấy càng hi vọng trận đầu đánh thắng.

Nếu thắng, quốc vận Đại Hạ sẽ đạt được tăng lên to lớn, dùng cách thức đường đường chính chính, đoạt lại thành Thập Nhị, hoàn thành sứ mạng của mình.

Đồng thời cũng có thể làm quốc vận Nước Hung Nô suy yếu lần nữa.

Trận đầu thắng nhỏ thôi cũng được.

Ông ấy không yêu cầu xa vời đại thắng, bởi vì chuyện này không có khả năng.

"Đúng rồi, nhanh chóng truyền Cẩm Niên trở về, để hắn gấp rút quay về, đây là ý chỉ của trẫm."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng lần nữa.

Lại ra một thánh chỉ.

Ông cần Cố Cẩm Niên tranh thủ thời gian trở về, dù sao chiến tranh mở ra, vạn nhất thất thủ, Cố Cẩm Niên sẽ gặp phiền toái.

Một vị Võ Vương không bảo vệ được an toàn cho Cố Cẩm Niên.

Chiến tranh, không có nhiều may mắn như vậy.

Cứ thế.

Giờ Thìn.

Trời đã sáng bừng.

Trong thành Đồng Quan.

Ở trong Quân doanh.

Đại quân đang chờ xuất phát, tùy thời xuất chinh.

Mà trên võ đài.

Cũng sắp chuẩn bị nghi thức xuất chinh.

Hai quân khai chiến, tất nhiên phải có người ra mặt làm lòng quân phấn chấn, dùng việc này để đề cao sĩ khí.

Lúc này.

Trấn Quốc Công đi đến trên đài diễn võ, khuôn mặt ông vô cùng nghiêm túc.

Nhìn qua các tướng sĩ, bên trong ánh mắt không hề có một tia ôn hòa.

Chỉ là, Cố lão gia tử không nói thao thao bất tuyệt, cũng chưa hề nói một câu cảm động lòng người.

Mà chỉ nhìn ngắm mọi người.

Vô số tướng sĩ cùng nhìn về phía Trấn Quốc Công.

Cùng im lặng.

Qua tròn một khắc, giọng của lão gia tử từ từ vang lên.

"Các vị."

"Mối thù mười ba năm trước đây."

"Hôm nay phải báo."

Giọng nói của Cố lão gia tử rất bình tĩnh, nhưng lại có thể truyền vào trong tai mỗi người.

Một lời dạo đầu thật đơn giản.

Không có bất kỳ lực khuếch đại nào, nhưng lại có thể khiến người ta cảm nhận được chiến ý của Trấn Quốc Công.

"Trận chiến này."

"Là trận chiến để Đại Hạ ta rửa sạch nhục nhã."

"Trận chiến này."

"Là trận chiến đầu tiên ở những năm Vĩnh Thịnh."

"Trận chiến này."

"Chúng ta có thể chết, nhưng hận nước không thể quên."

Giọng của Cố lão gia tử dần dần cao lên.

Ông nhìn mọi người chăm chú, ở trong ánh mắt cũng dâng lên tức giận.

Sự tức giận này không phải nhằm vào bọn họ, mà là nhằm vào nước Hung Nô.

"Lần này nghị hòa, Nước Hung Nô chỉ đưa ra một yêu cầu."

"Sửa lại sách sử, sẽ trả lại thành Thập Nhị cho Đại Hạ ta."

"Nghe có phải rất tốt đúng không?"

"Nhưng lão phu hỏi các ngươi, nếu như sửa lại sách sử, những người này nên làm thế nào?"

"Mười ba năm trước, các tướng sĩ chết đi, phải làm thế nào?"

"Những dân chúng bị người Hung Nô hành hạ đến chết, phải làm thế nào?"

"Bọn họ mặc dù đã chết, nhưng họ còn sống mãi, họ đang dõi theo chúng ta."

Giọng của Cố lão gia tử càng quyết liệt.

Sau khi nói đến đây, ông chỉ lên bầu trời, rồi nhìn chăm chú vào các tướng sĩ.

"Sách sử sửa lại, quá đơn giản."

"Để lão phu đến, một cây bút, một chung trà, là có thể sửa lại đoạn lịch sử này."

"Chỉ cần chu bút( bút mực màu đỏ) nhẹ nhàng vạch một cái, xóa đi dấu vết của họ."

"Trăm năm sau, sẽ không có người nào còn nhớ rõ, mười ba năm trước, thiết kỵ Hung Nô đạp phá biên cương ta, giết bách tính ta, chà đạp nữ nhân của Đại Hạ ta."

"Thế nhưng."

"Lão phu hỏi các ngươi."

"Một vết mực này, có thể vạch hay không?"

Cố lão gia tử phát ra từ nội tâm chất vấn các tướng sĩ.

"Không thể."

Ngay lập tức, vô số tướng sĩ trăm miệng một lời trả lời.

Thanh âm của bọn họ, đánh đám mây xơ xác.

"Sách sử này, thay đổi hay không thay đổi?"

Cố lão gia tử tiếp tục hỏi.

"Không thay đổi."

Các tướng sĩ đồng thanh lần nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận