Đại Hạ Văn Thánh

Chương 1456 Minh ngộ Thánh đạo, chân lý thiện ác, Cố Cẩm Niên thành Thánh! Đại đạo chung vui! (11)

Nhưng đối mặt với cảnh tượng khủng bố như vậy.

Hơn mười người đi vào, không có gì sợ hãi.

Có người nện bước hơi mau, cũng có người mệt mỏi bước đi, nhưng bước chân của những người này vô cùng kiên định.

"Đừng đi."

"Đây là con đường chết đó."

"Chúng ta sống sót mới đúng chứ."

"Lão Hắc, ngươi đi làm cái gì? Trong nhà ngươi vẫn còn một đứa nhỏ, nếu như ngươi chết rồi, vậy người thân của ngươi phải làm cái gì bây giờ?"

Có vài tiếng nói vang lên, khuyên bảo những người khác mau chạy đi.

Nhưng mà, chẳng hiểu vì sao, đa số người đều không để ý đến bọn họ, có lẽ bọn họ rất mệt mỏi, có lẽ là sợ hãi.

Nhưng bước chân của bọn họ vô cùng kiên định.

Điều này khiến cho những tướng sĩ muốn chạy thoát chết trân tại chỗ, không biết nên nói gì.

Rất nhanh.

Từng tiếng từng tiếng hô vang lên.

Có tướng sĩ nào đó nhảy vào trong đám lửa.

Không thấy gì nữa.

Nhưng, chỉ một lát sau, giữa đám cháy có từng bóng hình vọt ra ngoài.

Là tướng sĩ của Sơn Tự doanh.

Bọn họ dẫn cả dân chúng vọt ra, chỉ là vì để bảo vệ cho dân chúng, các tướng sĩ quấn vải ướt lên người bọn họ, còn mình thì chịu đựng cơn bỏng rát, dùng ý chí khủng bố của mình mà chạy ra.

Nhưng rồi.

Sau khi bọn họ đi ra ngoài, lại lập tức vọt vào trong đám lửa.

Nhất là Vương Phu.

Ánh mắt của ông ta kiên định tới mức đáng sợ.

Đối mặt với thế lửa hừng hực, ông ta hoàn toàn không có nửa phần sợ hãi.

Giờ khắc này.

Sự lặng thinh ấy khiến những tướng sĩ đang phân vân chưa dám đưa ra quyết định nở một nụ cười khổ.

Đi vào giữa biển lửa.

"Ha ha ha ha ha."

"Vương Phu, con mẹ nó chứ."

"Ngươi coi mình là cái gì?"

"Ngươi chẳng qua cũng chỉ là một bách hộ, ngươi cho là ngươi cứu nhiều người như vậy thì có thể thăng quan tiến chức sao?"

"Vì cái gì ngươi phải cứu bọn họ?"

"Chẳng lẽ mạng của chúng ta không phải là mạng sao?"

"Trong quận Đông Lâm này, mỗi ngày đều có người chết cháy trong hỏa hoạn, ngươi có thể cứu được hết sao?"

"Con mẹ nó chứ."

Có người hét lên, phát ra tiếng cười rất to, gã cũng sắp chạy đi rồi, nhưng khi lướt qua đám cháy, sau khi gã nhìn thấy hành vi của Vương Phu, nhịn không được cười phá lên.

Buồn cười quá, cười đến nỗi hai mắt rơi lệ, mắng Vương Phu rất to.

Gã là chuẩn bách hộ, địa vị gần với Vương Phu.

Bên cạnh gã còn có mười mấy người, đều là những người chuẩn bị chạy thoát.

Nhưng ngay sau đó.

Gã lại một lần nữa vọt qua, khoác tấm vải ướt lên người, cắn chặt răng, vọt vào giữa cơn hỏa hoạn.

Ngọn lửa!

Nóng rát!

Đau đớn!

Đau thấu xương tủy!

Sự sợ hãi của gã, dường như đang bị đám cháy thiêu đốt.

"Các huynh đệ."

"Cứu người."

Trước khi xông vào trong đám cháy, giọng nói của gã vang lên.

Trong phút chốc, các tướng sĩ dự định rời đi với gã nín thinh.

Ánh mắt bọn họ rất sợ hãi.

Nhưng lại vẫn khoác tấm vải ướt lên người.

Bọn họ nện bước thong thả.

Vẫn không rời đi, họ bước vào trong biển lửa.

Từng người từng người đi ra.

Rồi lại đi vào.

Đổi lại được các dân chúng bị nhốt bên trong.

Nhưng mà.

Cho dù họ không sợ, cũng không thể mang đến kỳ tích.

Có người vẫn chết.

Chết trong núi.

Đám cháy bừng bừng, tiếng kêu thảm thiết mà thê lương.

Nhưng, vẫn không có một vị tướng sĩ nào lựa chọn chạy đi.

Bọn họ giống như những cỗ máy, chết lặng.

Ánh mắt của bọn họ, chẳng có thứ cảm xúc gọi là sợ hãi.

Tinh thần của bọn họ rất mệt mỏi.

Đối mặt với lửa cháy bừng bừng, những dân chúng được cứu ra cũng không kịp mang ơn, chỉ có thể chạy xuống dưới chân núi.

Mà có một nhóm người, lại phải đi ngược chiều với những dân chúng ấy.

Bọn họ, là con cái của gia đình khác.

Bọn họ, cũng là trượng phu của gia đình khác.

Bọn họ, cũng là phụ thân của gia đình khác.

Nhưng bọn họ.

Là quân nhân.

Là tướng sĩ.

Bảo vệ quốc gia.

Lúc quốc gia nguy nan, bọn họ vĩnh viễn sẽ không tới muộn, cũng mãi mãi sẽ không vắng mặt.

Từng bóng dáng ngã vào ngọn lửa mãnh liệt.

Cho đến khi thế lửa tràn lan.

Không còn ai đi ra nữa.

Không có kỳ tích nào xảy ra.

Cố Cẩm Niên kinh ngạc nhìn tất cả.

Lặng thinh.

Hắn biết lần đó quận Đông Lâm có rất nhiều người hi sinh, nhưng lại không ngờ, thảm thiết như vậy.

Rất nhanh, ngay sau đó cảnh quan chung quanh đã thay đổi.

Ầm ầm ầm.

Là lũ quét.

Cơn lũ quét khủng bố trút xuống, khiến kẻ khác cảm thấy sợ hãi.

Một con sông dài xuất hiện trước mắt mọi người.

Một lượng dân chúng lớn khủng hoảng không thôi, bởi vì cầu bị đứt nên bọn họ không thể sang bên kia sông.

Nếu như lũ quét ập tới bất ngờ.

Vậy không thể nghi ngờ, bọn họ hẳn phải chết.

Nhưng, ngay tại giờ khắc này, một giọng nói dõng dạc vang lên.

"Toàn quân nghe lệnh."

"Xuống nước."

"Dùng thân làm cầu."

"Để dân chúng đi qua."

Theo âm thanh ấy vang lên.

Bên trên con ngựa chiến, một vị thiên tướng rút giáp vị của mình ra, nhảy thẳng xuống nước, ông ta không nói nhiều lời, đi thẳng vào đoạn giữa cầu, mạnh mẽ nâng khúc gỗ đã đứt gãy lên.

Trong phút chốc.

Một đám tướng sĩ cởi bỏ áo giáp, nhảy vào trong nước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận