Đại Hạ Văn Thánh

Chương 391 Mãn Giang Hồng Nộ phát xung quan, tặng Quốc Công, thơ thiên cổ, hiện dị tượng, lại đoạt quốc vận Hung Nô!(4)

Trong lúc nhất thời, người Hung Nô trầm mặc.

Giống như không phải công chúa thật nên bọn họ rất khó chịu.

Cố Cẩm Niên thu hết tất cả vào trong mắt.

("Nhất định phải là công chúa thật?"

"Ý định Hòa thân, không phải là làm chứng hai nước kết hữu nghị sao?"

"Chuyện này không hợp lý.")

Cố Cẩm Niên trong lòng suy tư, trên lập trường chính trị, mục đích hòa thân chủ yếu là vì chứng kiến hữu hảo giữa hai nước, không quan trọng là phái công chúa nào đi.

Sẽ không có ai quan tâm đến vị công chúa đó.

Nhưng đối phương phản ứng rất không bình thường, nhất định phải tìm ra điểm suy luận, là cảm thấy mất thể diện, cưới một công chúa giả về sao.

Nhưng không loại trừ một khả năng khác.

Khả năng mà Tô Hoài Ngọc nhắc đến.

Quốc vận.

Rất nhanh lại bắt đầu một đợt biểu diễn ca múa mới, người Hung Nô cũng dần dần khôi phục lại tâm tình, vẫn uống rượu, mặc dù cười hơi gượng gạo nhưng đã tốt hơn so với lúc nãy nhiều.

Mọi người cũng không nhiều lời, dù sao thịnh hội cũng chỉ mang tính chất chiêu đãi, không cần làm gì.

Màn biểu diễn ca múa thứ hai kết thúc, mọi người lần nữa nâng chén.

Mà lúc này, có người Hung Nô đứng dậy, nhìn về phía Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.

"Thánh thượng, hôm nay chúng ta tới đây không có lễ vật gì, muốn hiến vũ một phen, không biết Thánh thượng có thể xem qua?"

Quý tộc Hung Nô nhìn qua phía Vĩnh Thịnh Đại Đế nói như thế.

"Chuẩn."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhẹ gật đầu, mà mọi người trên thịnh hội cũng hết sức tò mò, không biết đám người này nhảy múa cái gì.

Nhưng sau khi Vĩnh Thịnh Đại Đế đáp ứng.

Ngay tức khắc, một nhóm người Hung Nô đi vào giữa đại điện, bọn họ ở trần, cơ bắp màu đồng, eo buộc một cái trống nhỏ, mấy quý tộc Hung Nô cũng cởi trần dẫn đầu các vũ công.

Tùng.

Tùng.

Tùng.

Tiếng trống xung trận gõ vang, nhất thời, một bầu không khí rùng rợn bao trùm khắp nơi.

Tất cả mọi người nhìn bọn họ không chớp mắt.

Chẳng mấy chốc, tiếng trống vang lên như sấm, dồn dập chấn động, những người Hung Nô này di chuyển trái phải, đây là một điệu múa chiến tranh- chiến vũ.

Khí thế giương cao, thần sắc kiên định, phối hợp với tiếng trống, khiến mọi người cảm thấy nhưu thể mình đang ở giữa chiến trường.

Điệu nhảy của họ không nhu hòa mỹ mạo, cũng không phải cương dương, mà là một loại chém giết trang nghiêm, cảm giác chiến tranh.

Tất cả mọi người đều nhìn qua.

Ngay cả Cố Cẩm Niên cũng không khỏi nhìn theo.

Thùng thùng.

Thùng thùng.

Tiếng trống như sấm, phối hợp với điệu múa, trong chốc lát một cỗ khí thế đáng sợ tràn ngập trong không khí.

Bỗng lúc này, Cố Cẩm Niên cảm giác xung quanh hắn như hóa thành chiến trường.

Chiến hỏa đốt lên, bên tai là thiên quân vạn mã, tiếng la giết đinh tai nhức óc.

Cảnh tượng xung quanh biến hóa, mấy trăm kỵ binh Hung Nô hiện ra ở trước mặt hắn, dưới ánh trăng, lưỡi đao lạnh lẽo, sát cơ lộ ra.

Tùng tùng tùng.

Tiếng trống vẫn vang vọng, bầu không khí vô cùng ngưng trọng, vẻ mặt Cố Cẩm Niên khó coi, hắn biết đây là huyễn cảnh.

Đây là khí tràng trấn áp.

"Giết!"

Âm thanh vô cùng băng lãnh vang lên, vô vàn thiết kỵ xông lên, thẳng tiến không lùi, mang theo tư thái vô địch, chém về phía hắn.

Loại cảm giác này cực kỳ chân thực, cũng cực kỳ khiến người ta khó chịu.

Cố Cẩm Niên không thể phản kháng.

Chính xác mà nói, là rất khó phản kháng.

Ngay lúc này, một giọng nói chợt vang lên.

"Thần, Trấn Quốc Công, đến đây dự tiệc."

Giọng nói này như xen lẫn khí thế sét đánh lôi đình, huyễn cảnh bị đánh vỡ.

Trong phút chốc, Cố Cẩm Niên tỉnh lại từ trong huyễn cảnh.

Hắn hít sâu một hơi, trên trán có chút mồ hôi lạnh, nhưng mọi người xung quanh đều không phát giác gì.

Mọi người đêu đang theo dõi màn chiến vũ đặc sắc này, không ai chú ý đến hắn, nhưng bọn họ cũng không bị ảnh hưởng gì, bởi vì đám người Hung Nô này rõ ràng là nhắm vào hắn.

Cũng may, thời khắc mấu chốt, gia gia hắn xuất hiện, phá giải huyễn cảnh.

Mà khi Trấn Quốc Công đến, vũ điệu của những người Hung Nô này không khỏi dừng lại.

Tất cả mọi người lấy lại tinh thần, cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn, mặc dù điệu múa này có chút quái dị, nhưng khi nhìn vào không hiểu sao lại cảm thấy mười phần mạnh mẽ, có cảm giác không diễn tả được.

Đáng tiếc Trấn Quốc Công tới đây đã cắt ngang màn biểu diễn.

Trong chốc lát.

Trấn Quốc Công đi qua những người Hung Nô, nhìn cũng không nhìn một chút, chỉ cúi đầu hướng phía Vĩnh Thịnh Đại Đế.

"Quốc công đích thân tới, là tăng thêm vui mừng cho thịnh hội, người đâu, ban thưởng ghế ngồi cho quốc công."

Nhìn thấy Trấn Quốc Công, Vĩnh Thịnh Đại Đế trực tiếp ra lệnh cho người ta ban thưởng ghế ngồi.

Trấn Quốc Công cũng không do dự, trực tiếp ngồi bên cạnh Lý Thiện, ông ngồi trên ghế, khí thế đáng sợ.

Lúc này, nhóm người Hung Nô im lặng, không biết có nên tiếp tục nhảy hay không, hướng ánh mắt nhìn về phía Mộc Cáp Nhĩ.

"Tại sao không nhảy?"

"Lão phu vừa đến thì đám mọi rợ các ngươi liền không nhảy nữa?"

"Tiếp tục nhảy cho lão phu."

Nhìn thấy đám người này không múa, Cố lão gia tử trực tiếp trách to, bộ dạng như lưu manh.

"Tiếp tục nhảy."

Mộc Cáp Nhĩ mỉm cười ra lệnh, sau đó cho đám người này một ánh mắt.

Lập tức, nhóm người này tiếp tục tấu nhạc nhảy múa.

Mà Cố lão gia tử truyền âm bên tai Cố Cẩm Niên.

"Vừa rồi là trống trận ma âm, con chưa từng lên chiến trường nên bị bọn chúng tính kế."

Cố lão gia tử truyền âm.

Cho Cố Cẩm Niên biết vừa rồi xảy ra chuyện gì.

Nghe xong, trong nháy mắt Cố Cẩm Niên ánh mắt lạnh lùng hẳn.

Hắn biết tình huống vừa rồi là do đám người này giở trò quỷ, chỉ là không nghĩ tới ngay trước mặt nhiều người như vậy, đám người này cũng dám tìm mình gây sự.
Bạn cần đăng nhập để bình luận