Đại Hạ Văn Thánh

Chương 343 Muốn đánh trận sao? Chân tướng chuyện Cố Cẩm Niên rơi xuống nước được rõ ràng?(4)

Bố trí những chuyện này xuống dưới.

“Nô tài tuân chỉ.”

Ngụy Nhàn đón lấy ý chỉ nói.

Ngay sau đó tiếp tục nói.

“Bệ hạ có thám tử đến báo trừ Binh bộ thượng thư, Công bộ thượng thư bên ngoài, còn có bốn vị thượng thư đang tụ tập ở tướng phủ.”

Ngụy Nhàn tiếp tục chậm rãi nói.

“Đi cửa chính sao?”

Vĩnh Thịnh Đại Đế bình tĩnh hỏi.

“Hồi bệ hạ là đi cửa chính mà vào.”

Ngụy nhàn trả lời.

“Tùy bọn hắn đi.”

Biết được bọn họ đi cửa chính vào Vĩnh Thịnh Đại Đế không nói thêm gì. Để bọn hắn tự hành động đi thôi.

Mà giờ khắc này.

Trong tướng phủ ở kinh đô đại hạ, sáu bảy người đang ngồi ở trong sảnh đường.

Lại bộ thượng thư, Lễ bộ thượng thư, Hộ bộ thượng thư còn có Hình bộ thượng thư và hai vị Đại nho cùng nhau tụ tập ở trong tướng phủ.

Giờ khắc này theo bóng dáng Lý Thiện xuất hiện, sáu người cùng nhau đứng dậy.

“Gặp qua tướng gia.”

Người chắp tay nhao nhao nói.

“Chư vị.”

“Đêm khuya đến chơi chắc là vì chuyện Hung Nô mà đến đi?”

Lý Thiện sau khi ngồi xuống đã hỏi như thế.

Lập tức sáu người kia cũng nhao nhao gật đầu, ngồi xuống.

“Tướng gia.”

“Cố Cẩm Niên làm thơ thành Thiên cổ, suy yếu quốc vận của Hung Nô. Ở trên thịnh hội bệ hạ càng thiên vị Cố Cẩm Niên như thế, chèn ép Nho Thần. Lão phu cảm thấy đây là bệ hạ đang muốn lập uy, lập uy để phát binh nước Hung Nô.”

“Không biết tướng gia cũng có ý đó hay không?”

Giọng nói của Dương Khai vang lên đầu tiên.

Chuyện hôm nay, hắn nhìn ở trong mắt. Khổng gia đúng là có phạm sai lầm nhưng đây cũng không tính là gì. Đơn giản chỉ là hài đồng cãi lộn.

Mà Thiên tử thi từ cũng tốt, Thiên cổ kinh nghĩa cũng được.

Những vật này, không có quan hệ gì với bọn họ.

Tại chức, mưu vị.

Việc bọn hắn phải làm chính là làm cách nào ngồi vững vàng ở vị trí của mình, làm thế nào để vững chắc lợi ích của mình.

Mà không phải là quan tâm đến hai tiểu bối của Cố gia cùng Khổng gia cãi nhau. Những cái này có tính là gì?

“Bản tướng không biết.”

“Nhưng Dương đại nhân đã nói như vậy thì cũng không phải là không được.”

“Bệ hạ chăm lo quản lý, bây giờ vương triều Đại Hạ cũng nghỉ ngơi mấy ngày, bệ hạ có tâm hiếu chiến cũng là bình thường.”

“Nhưng mà chư vị cảm thấy trước mắt có thể khai chiến hay không?”

Lý Thiện nhìn đám người hỏi.

“Không thể.”

“Quốc khố Đại Hạ không đủ để duy trì chiến tranh, nhất là bắc kích Hung Nô đoạt lại thành Thập Nhị, không nhất định là chuyện tốt. Đoạt không lại thành Thập Nhị thì sẽ phiền phức lớn hơn.”

"Thiết kỵ Hung Nô cũng không phải ăn chay, lại tác chiến trên thảo nguyên càng thêm hao thời hao lực hao tổn tài nguyên. Nếu như bệ hạ thật sự cố ý bắc kích Hung Nô thì lão phu tuyệt đối không đồng ý."

Hộ bộ thượng thư Hà Ngôn nói.

Đánh trận là loại chuyện hắn không thích nhất, đánh cầm tiền như là nước chảy biến mất.

Tam quân không động, lương thảo đi đầu.

vương triều Đại Hạ còn tính là có bạc nhưng đối với một vương triều lớn như thế mà nói, mỗi một phân tiền hắn đều hi vọng tiêu vào trên lưỡi đao.

Xúc tiến mậu dịch tăng trưởng hắn nguyện ý dùng tiền.

Tăng cường nông nghiệp sản xuất hắn cũng nguyện ý dùng tiền.

Nhưng nếu như là đánh trận hay tu sửa các loại thì hắn không nguuện ý đáp ứng.

Thuần túy là không cần thiết. Bạc là thứ dùng một văn thiếu một văn. Không làm oan đại đầu này.

Hà Ngôn nói làm đám người nhao nhao gật đầu.

"Bây giờ vương triều Đại Hạ còn đang trong thời gian tĩnh dưỡng. Lúc trước gây hao phí bạc quá lớn chủ yếu là do bệ hạ đã sắc phong không ít vương hầu tướng lĩnh."

"Lại thêm những vương gia trấn thủ các nơi kia, rõ ràng thu thuế kiếm bạc còn chưa tính. Mỗi năm còn kêu nghèo để triều đinhg cấp phát, nuôi một nhóm người rảnh rỗi."

"Bạc của vương triều Đại Hạ toàn bộ dùng cho đám Hoàng thân quốc thích này. Nếu như đánh trận thì ngân lượng trong quốc khố không quá một năm sẽ hao tổn hết."

"Thủy tai quận Giang Ninh còn chưa hoàn toàn bình ổn. Quốc khố còn đang trong thời gian phải chuẩn bị tiền tài bổ cứu. Nếu như Đại Hạ phát sinh tình huống này thì đó chính là phiền phức ngập trời."

"Không thể chinh chiến."

Dương Khai tinh tế tính toán nói. Hoàn toàn đứng về phía Hà Ngôn.

"Không chỉ như vậy, từ một năm trước lão phu đã bắt đầu hướng bệ hạ nói đến chuyện liên quan tới vấn đề bổng lộc của quan viên. Trong năm Khai Nguyên bổng lộc của bách quan cực ít."

"Bây giờ trong năm Vĩnh Thịnh, bổng lộc của bách quan vẫn dựa theo tiêu chuẩn của tiền triều mà làm. Nếu cứ tiếp tục như thế ắt sẽ tẩm bổ vô số tham quan ô lại."

"Cùng là tiêu bạc đánh trận thì chẳng thà đề cao bổng lộc của bách quan. Từ đó tạo phúc hữu hiệu cho dân. Lâu dài sau này nhất định sẽ nhận được hồi báo gấp mười lần."

Hồ Dung cũng theo sau nói. Hắn cự tuyệt đánh trận càng hi vọng chính là có thể đề cao bổng lộc bách quan.

Hoàn toàn chính xác.

Thời kỳ của Thái tổ, bách quan bổng lộc cực thấp. Bây giờ đến năm Vĩnh Thịnh này, bổng lộc cũng chỉ tăng trưởng hai ba phần mười. 

Quan viên Đại Hạ sao gánh vác được? Bọn hắn còn tốt, ít nhất đến được địa vị này không thể thiếu cơm ăn. Một số quan lại các nơi cũng không kém, có nuôi liêm ngân cũng không phải số ít.

Chỉ có những quan viên bình thường là chịu khổ. Bọn hắn không nuôi liêm ngân. Bổng lộc mỗi tháng chỉ trên dưới ba lượng, tốt một chút thì năm lượng bạc.

Đây không phải là buộc những quan lại này tham ô hay sao?

Cho nên đề cao bổng lộc quan lại cũng coi như là chuyện trọng đại.

"Chuyện bổng lộc của quan viên vẫn cần phải cân nhắc thận trọng."

“Nhưng mà nếu là cầm đi đánh trận thì thà lão phu chọn tăng lên bổng lộc quan viên.”

Hà Ngôn nói, kỳ thật hắn không quá đồng ý. Dù sao nếu đề cao bổng lộc của quan viên thì không phải là một chuyện nhỏ. Mỗi năm mỗi tháng đều phải có, còn không thể trì hoãn.

Khoản chi tiêu này cũng không nhỏ.

Quan viên tầng dưới cùng ở vương triều Đại Hạ cũng không ít. Trừ bỏ một chút không ở bên trong phạm vi, ví dụ như loại quan viên lao ngục này, hoàn toàn không cần triều đình để ý đến. Phủ nha nơi đó sẽ tự xử lý.

Mà tăng ngân quan lại là một món tiền khổng lồ. Ít nhất phải chiếm một phần tư tiền thuế của vương triều Đại Hạ

Dù sao một khi gia tăng bổng lộc, ai không động tâm? Có tiền đều động tâm. Dù sao là bạc của triều đình không cần thì phí.

Mấy người nói đến nói đi, ý kiến cũng rất đơn giản.

Không muốn đánh nhau.

Lý Thiện xem như nhìn rõ.

“Đi.”

“Chư vị, bản tướng cũng đã nghe hiểu. Nếu đã không nguyện ý đánh trận vậy thì liền khuyên can bệ hạ cho tốt.”

“Nghĩ rằng chắc bệ hạ cũng có thể hiểu được nối khổ tâm của chúng ta.”

“Không còn sớm nữa, chư vị về nghỉ ngơi đi.”

“Hồ địa nhân, bản tướng có một số việc muốn cùng ngươi hiệp đàm.”

Lý Thiện nói thẳng, nếu tất cả mọi người đã không nguyện ý vậy thì ta cũng đi theo mọi người thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận