Đại Hạ Văn Thánh

1007 Chân Long bảo gạo! Triều chính xôn xao! Hoàng đế vui đến phát khóc! Phú vô thượng quyền lực!

Trong đại điện Hoàng cung.

Theo giọng nói của Cố Cẩm Niên vang lên, dẫn đến  thần sắc toàn bộ quan viên trong chính điện biến đổi.

Thiên tai Đại Hạ.

Cho chúng thần tuyệt vọng, không, không phải chúng thần, mà là tất cả mọi người ở Đại Hạ tuyệt vọng.

Đại hạn, địa chấn, tuyết tai, hỏa hoạn, còn có trời giáng đá lửa, những chuyện này làm sao không khiến cho người tuyệt vọng?

Mà mỗi một chuyện, nhìn như không liên quan lại rút dây động rừng.

Mấy vấn đề lớn bày ở trước mặt.

Thứ nhất, cứu tế người nào trước?

Thứ hai, cứu như thế nào?

Thứ ba, biện pháp ứng đối tình huống khẩn cấp?

Thứ tư, chuyện nội loạn nên phòng bị như thế nào?

Thứ năm, chuyện dân biến lại nên xử trí như thế nào?

Năm chuyện này vẫn là chuyện trước mắt có thể nghĩ tới. Một chút chuyện nghĩ không ra hoặc là chuyện không thể nghĩ ra nên giải quyết như thế nào?

Cũng chính bởi vì rối loạn, cho nên cho dù là mọi người có ý tưởng, thế nhưng không dám nói thẳng ra.

Nhất định phải bàn bạc kỹ hơn.

Nhưng vấn đề đến rồi.

Bàn bạc kỹ hơn mà nói kịp sao?

Đáp án là tới không kịp.

Hoặc là nói, không có người dám cam đoan tới kịp.

Nhưng mà để bọn họ không có nghĩ tới là, ở thời điểm này, Cố Cẩm Niên sẽ đứng ra, hơn nữa còn tự tin như vậy, hiến quốc sách hóa giải nguy hiểm sao?

Nói thật, nếu là đổi bất cứ người nào, bách quan tuyệt đối sẽ không để ý tới.

Lục bộ Thượng thư, bao gồm cả Tể tướng cũng không nghĩ ra bất kỳ người gì biện pháp giải quyết, ai có thể nghĩ ra được?

Có thể nói người, là Cố Cẩm Niên, vị này là kỳ tài Đại Hạ, hắn, không thể không khiến người coi trọng.

"Tuyên."

Trên ghế rồng, Vĩnh Thịnh Đại Đế có vẻ hơi kích động, mặc dù nội tâm của ông ấy vẫn cảm thấy Cố Cẩm Niên hiến không ra thượng sách. Có thể chí ít bây giờ hành động của Cố Cẩm Niên khiến cho người có xương sống.

Đối với người này lần đại tai, hắn có ý tưởng, có thể một mực hết chỗ chê nguyên nhân, chính là muốn nhìn một chút bách quan có thể hay không đứng ra, đứng ra nói một câu.

Sức mạnh của một người, chung quy là nhỏ yếu.

Lúc này, nhất định phải có một người đứng ra, dẫn dắt đám người chống lại tai họa.

Người không thể là chính mình.

Nhất định phải là thần tử.

Nếu ông ấy đứng ra, đối với người trong thiên hạ mà nói, Hoàng đế nhất định là phải thủ thiên hạ, đây là chức trách của hoàng đế.

Cố Cẩm Niên đứng ra.

Vĩnh Thịnh Đại Đế hưng phấn không thôi. Cho dù Cố Cẩm Niên không có quá nhiều suy nghĩ, ở thời điểm này hắn lựa chọn đứng ra, cũng là một chuyện tốt cực lớn, cổ vũ sĩ khí.

Rất nhanh.

Cố Cẩm Niên đi đến bên trong đại điện, hắn khí thế hiên ngang, trên mặt tràn đầy tự tin.

Chỉ thấy.

"Thần, Cố Cẩm Niên, bái kiến bệ hạ."

Đi vào trong đại điện, Cố Cẩm Niên nhìn thẳng Vĩnh Thịnh Đại Đế, sắc mặt bình tĩnh, khiến cho người không hiểu cảm thấy một loại tự tin không nói lên lời.

"Ái khanh không cần đa lễ."

"Người đâu, ban thưởng ghế ngồi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, ông ấy rất trực tiếp, lại ban thưởng ghế ngồi.

Phải biết, cho dù là một vài vị Quốc Công cũng không được Vĩnh Thịnh Đại Đế ban thưởng ghế ngồi, hành động này hiển lộ rõ ràng sủng ái hoàng ân.

Một vài ánh mắt bất thiện quăng tới, mang theo ghen ghét, Vĩnh Thịnh Đại Đế thấy được.

Nhưng ông ấy không có bất kỳ phản ứng gì.

Trước đó Ngụy Nhàn nói, ở trong triều thần có người cảm thấy bất mãn đối với việc mình thiên vị Cố Cẩm Niên.

Nói thật, Vĩnh Thịnh Đại Đế ngay từ đầu thật có chút suy nghĩ, cảm thấy có phải là bản thân quá thiên vị Cố Cẩm Niên hay không.

Thân là đế vương, tất nhiên biết rõ người gì gọi là xử lý sự việc công bằng, thuật làm đế vương chính là giỏi về cân bằng, dạng này mới có thể để cho bản thân ngồi vững vàng vị trí này.

Nhưng bây giờ, Vĩnh Thịnh Đại Đế quản hắn mọi việc.

Thiên vị Cố Cẩm Niên thì có thể thế nào?

Đám văn võ bá quan này, từng người có thể hơn được Cố Cẩm Niên sao? Vương triều Đại Hạ xảy ra chuyện các ngươi có thể đứng ra giải quyết sao?

Coi như là Cố Cẩm Niên không giải quyết được, các ngươi có thể học Cố Cẩm Niên như vậy không?

Từng người chính là sợ chuyện, điều này cũng không dám làm, điều kia cũng không dám làm. Cố Cẩm Niên làm, sau đó còn nói là Cố Cẩm Niên thụ hoàng ân hạo đãng?

Thật sự là một đám đồ vật gì đâu?

Vĩnh Thịnh Đại Đế không quan tâm nhiều như vậy, thích nghĩ như thế nào thì cứ nghĩ như thế đó, tùy tiện bọn họ.

Thời khắc mấu chốt, vẫn là cháu trai biết thương cữu cữu.

"Bệ hạ."

"Thần có quốc sách, nhất định giải quyết tai họa của Đại Hạ."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, hắn nhìn qua Vĩnh Thịnh Đại Đế, nói như thế.

"Ái khanh nói thẳng."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, để Cố Cẩm Niên nói thẳng.

"Lần này, Đại Hạ xuất hiện Thiên tai, thần cho rằng, ngay lập tức nên công bố Thiên tai. Đồng thời xin bệ hạ ra một đạo thánh chỉ, thông báo cho dân chúng Đại Hạ rằng triều đình sẽ dốc hết toàn lực. Đồng thời để các nơi quyên tặng ngân lượng vật chất lương thực, phát động lực lượng cả nước, cứu vớt trận đại tai này."

Cố Cẩm Niên lên tiếng, đây là bước đầu tiên trong kế hoạch của hắn.

Chỉ là vừa dứt lời, giọng nói của Lý Thiện lại trực tiếp vang lên.

"Không thể!"

Lý Thiện lên tiếng, cắt đứt lời nói Cố Cẩm Niên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận