Đại Hạ Văn Thánh

Chương 1828: Để Cố Cẩm Niên ra mặt! Các ngươi không có tư cách chủ trì!

Kinh đô Đại Hạ.

Trong cung Vĩnh Dạ.

Mùi thuốc súng tràn ngập.

Ngũ đại Cổ tộc hoàn toàn xem thường Nhân tộc đương thời, cho dù trước đó Cố Cẩm Niên làm rất nhiều việc, cũng không thể thay đổi thành kiến và sự ngạo mạn của bọn họ.

Bây giờ lại có thêm thập đại Yêu Thần và Ma tộc cũng không hề có chút thiện chí, thậm chí chỉ trích Cố Cẩm Niên là người mở ra đại hội vạn tộc mà lại không chịu hiện thân.

Rõ ràng là bọn họ cực kỳ kiêu căng và khinh người, nhưng lại như đổi trắng thay đen, đầu mâu hướng về Cố Cẩm Niên như thể hắn mới là người sai vậy.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ lại thì bọn họ cũng không nói sai, ít nhất thì đại hội vạn tộc do Cố Cẩm Niên tổ chức, cường giả các tộc đã đến nhưng Cố Cẩm Niên không có mặt thì đúng là có hơi không tốt.

Mặc dù biết Cố Cẩm Niên đang tập trung để minh ngộ Thánh pháp, nhưng từ phương diện khác mà nói, ngũ đại Cổ tộc không có lý do gì để khiêm nhường hay chờ đợi Cố Cẩm Niên cả.

Đừng nói là Cố Cẩm Niên đang ngộ đạo, cho dù là đang độ kiếp thì bọn họ cũng không quan tâm.

Có cơ hội để công kích thì bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua.

Cục diện lại một lần nữa rơi vào trầm mặc và xấu hổ.

Thần sắc của Vĩnh Thịnh Đại Đế, Trung Châu Đại Đế, Tô Văn Cảnh, Thánh Nhân Trung châu càng lúc càng khó coi.

Bọn họ không biết nên nói gì.

Cũng không biết phải đáp trả như thế nào.

Chỉ riêng Hải tộc đã khiến bọn họ cảm thấy áp lực, huống hồ gì lại thêm thập đại Yêu Thần, còn có cả cường giả Ma tộc, đây thật sự là vượt qua sức chịu đựng của bọn họ rồi.

Trên thực tế, bọn họ cũng đã chuẩn bị đến tình huống ngũ đại Cổ tộc gây rối, nhưng theo suy nghĩ của bọn họ, năm tộc chỉ gây sự khi phân chia địa bàn mà thôi. 

Thật sự không ngờ được, khi vừa bước vào cung Vĩnh Dạ, khi mà Cố Cẩm Niên vẫn chưa ngộ pháp xong, thời điểm mấu chốt như vậy mà ngũ đại Cổ tộc đã giương cung bạt kiếm, chĩa họng súng về phía bọn họ. Bọn họ rõ ràng đâu phải là tới tham gia đại hội, đàm phán hòa bình, chỉ đơn giản là tới để khiến người ta buồn nôn mà thôi.

Thánh Nhân Trung Châu hít sâu một hơi, nhìn đám người Cổ tộc, lạnh giọng hỏi.

"Vậy theo ý của các người là không cần mời Cố Thánh ra mặt?”

"Đương nheien.”

"Nếu như Cố Cẩm Niên không đến, vậy thì đại hội Cổ tộc này ai sẽ chủ trì? Chẳng nhẽ để các ngươi chủ trì sao? Các ngươi đủ tư cách ư?”

Một vị cường giả của Ma tộc mở miệng, bộ dạng hùng hổ dọa người, so với Yêu Thần và Tứ Hải Long Vương thì ngạo nghễ và điên cuồng hơn rất nhiều.

Rất hiển nhiên, ba tộc này đã có chung ý tưởng, lần này bọn họ tới đây chắc chắn là muốn khiến cho Nhân tộc đương thời khó chịu.

Nếu đã vậy, không cần tiếp tục khách khí giữ thể diện gì nữa.

"Xem ra ngũ đại Cổ tộc đã chuẩn bị kỹ càng, quyết tâm muốn gây sự trong đại hội vạn tộc.”

Thánh Nhân Trung Châu truyền âm thông báo cho ba người còn lại, trong ánh mắt lộ ra cảm xúc khác thường.

Biết ngũ tộc muốn gây chuyện, nhưng những lời nói kiểu này, chứng tỏ ngũ tộc thật sự đã chuẩn bị cẩn thận trước khi tới đây, thậm chí có thể sẽ xảy ra xung đột lớn.

Sau khi kết thúc đại hội vạn tộc ngày hôm nay, kết cục của thiên hạ chắc chắn sẽ thay đổi long trời lở đất..

"Bây giờ nên làm gì? Có nên gọi Cẩm Niên xuất quan hay không?”

Giọng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế vang lên,ông ấy đang do dự, chẳng nhẽ ngay thời khắc ngộ pháp mấu chốt này mà gọi hắn ư, thật sự không tốt.

"Không.”

"Cẩm Niên hiện đang trong giai đoạn ngộ pháp, chúng ta không rõ tình huống của hắn như thế nào, nếu gọi hắn xuất quan, chỉ sợ sẽ ảnh hưởng rất lớn.”

Tô Văn Cảnh lập tức bác bỏ suy nghĩ này.

Ông ấy không biết Cố Cẩm Niên hiện đang minh ngộ như thế nào, lỡ như đang trong lúc mấu chốt, lại vì mấy chuyện như này mà phải lỡ dỡ để xuất quan, thật sự không tốt một chút nào. 

Nghe Tô Văn Cảnh nói vậy, Thánh Nhân Trung Châu cũng đồng ý.

"Nếu như Cố Thánh không phải trong thời điểm quan trọng thì chắc chắn hắn sẽ biết được tình huống ngoài này.”

"Không cần nói gì nữa, trước mắt Cố Thánh chưa xuất quan nên có rất nhiều chuyện chúng ta khó mà kiểm soát được.”

Thánh Nhân Trung Châu và Trung Châu Đại Đế cũng lần lượt lên tiếng, bọn họ cũng tán thành lời mà Tô Văn Cảnh nói.

"Nhưng vậy thì tiếp theo chúng ta nên làm gì?”

"Nếu không xử lý tốt, vậy thì tiến thoái lưỡng nan.”

Vĩnh Thịnh Đại Đế nhíu mày.

Không phải ông ấy không hiểu vấn đề này, mà ngược lại, chính vì ông ấy hiểu nên mới khó xử, nhưng tình hình bây giờ, nếu Cẩm Niên không ra trấn áp thì sẽ rất phiền phức.

"Không biết lão phu có đủ tư cách hay không?”

Ngay lúc mọi người đang lo lắng không biết xử lý sao, Cố lão gia tử không biết từ đâu bước ra, ông ấy nhìn thẳng vào tam tộc, ánh mắt bình tĩnh, nhưng sâu trong đó là tự tin và chiến ý.

Sau khi ông ấy xuất hiện, thần sắc của cường giả tam tộc hơi biến đổi.

So về cảnh giới, ông ấy đúng là không bằng cường giả của tam tộc, thậm chí còn không sánh bằng Thái tử của các tộc.

Nhưng Cố lão gia tử là ai? Ông ấy là gia gia của Cố Cẩm Niên, chỉ riêng thân phận này, các  cường giả của tam tộc đúng thật là không có lý do gì để nói nữa.

Đế Vương một cõi hay là Thánh Nhân gì đó thì còn dễ nói, Cố Cẩm Niên cũng sẽ không vì những người này mà làm căng với tam tộc, dù sao thì hôm nay cũng là đại hội vạn tộc, mục đích sau cùng của Cố Cẩm Niên chẳng phải là muốn hòa bình cái gì đó sao. 

Nhưng nếu phạm vào Cố lão gia tử, đứng trước thân thích máu mủ mà nói thì, bọn họ thật không dám làm loạn, nhỡ đâu Cố Cẩm Niên thật sự làm căng thì không hay. 

Ngũ đại Cổ tộc đúng là muốn gây sự trong đại hội vạn tộc, nhưng cũng phân biệt rõ ràng thế nào là chủ - khách, quan trọng là ngũ tộc hôm nay tới đây với thân phận là khách.

Bọn họ có thể bắt bẻ một hai, nói mấy câu khinh thường, nhưng cũng chỉ dừng lại ở lời nói mà thôi, nếu thật sự ra tay, vẫn nên để Thượng Cổ Nhân tộc ra tay thì hơn.

Cho nên tam tộc trầm mặc, bọn họ nhìn Cố lão gia tử, đúng là hơi bị khí thế của ông ấy khiến cho khựng lại.

Nhưng nếu vì vậy mà khiến bọn họ phải cúi đầu, chuyện đó là không thể.

"Để Cố Cẩm Niên ra mặt đi.”

"Nếu như hắn không xuất hiện, ta nghĩ đại hội vạn tộc này cũng không cần thiết nữa rồi.”

Giọng nói của một cường giả Hải tộc vang lên, so với trước đó thì hòa nhã hơn rất nhiều, không còn cảm giác hùng hổ dọa người nữa rồi, chứng tỏ danh tiếng của Cố Cẩm Niên vẫn còn dùng được. 

"Lão phu ở đây, có thể quyết định tất cả.”

"Nếu Cố Cẩm Niên dám không đồng ý, lão phu sẽ chịu trách nhiệm tất cả.”

"Đại hội vạn tộc lần này, đơn giản chỉ để trao đổi một vấn đề duy nhất, các ngươi nói nhiều như vậy thì có ích gì?”

"Là muốn hổ dọa người, hay là muốn mất mặt xấu hổ? Chẳng nhẽ các ngươi muốn người đời chê cười, đường đường là đại tộc Thượng Cổ, chẳng nhẽ đến việc thương nghị đại hội cũng không dám sao?”

Giọng nói của Cố lão gia tử lạnh lùng đay nghiến, ông ấy nhìn chằm chằm vào tam tộc. Những lúc như thế này, nhất định phải có một người đúng ra chống đỡ, nếu không, cứ im lặng không nói gì, thiên hạ thương sinh sẽ sinh ra cảm giác rằng Nhân tộc đương thời không có năng lực gì cả.

Mặc dù hiện tại thì đúng là như thế thật, nhưng vào lúc này thì không thể để Cổ tộc làm xằng làm bậy được.

Hiểu rõ đạo lý này nên Cố lão gia tử mới phải đứng ra, mà ông ấy đúng là người phù hợp nhất để đứng ra nói chuyện lúc này.

"Nói những lời thừa thãi này làm gì.”

"Cố Cẩm Niên không xuất hiện, bọn ta cũng sẽ không bàn bạc gì hết.”

"Mấy lời này có ý nghĩa gì, nếu Cố Cẩm Niên không ra mặt thì chính là không tôn trọng chúng ta rồi.”

"Nếu không muốn thượng nghị thì nói thẳng ra là được rồi.”

Giọng nói của Nam Hải Long Vương vang lên, mặc dù ngữ khí hòa hoãn, nhưng thái độ khinh miệt thì không giảm tí nào.

"Được.”

"Vậy ta sẽ gọi Cố Cẩm Niên xuất quan.”

Nghe được câu trả lời của Nam Hải Long Vương, Cố lão gia tử cũng nhanh chóng lên tiếng, ông ấy đồng ý gọi Cố Cẩm Niên xuất quan.

Vừa nghe thấy vậy,  cường giả tam tộc đều nở nụ cười.

Nhân tộc đương thời yếu thế rồi.

Vốn nên như thế, cứ giãy giụa mãi cho tới tận bây giờ mới khuất phục.

Nhưng Nhân tộc đương thời nghe vậy, sắc mặt thay đổi, không khí trở nên nặng nề vô cùng, ngay thời điểm mấu chốt như vậy, Cố lão gia tử lại thỏa hiệp với bọn họ, dù thực lực đúng là không bằng bọn họ, nhưng lại phải khuất phục như vậy, thật sự quá bi ai, cũng khiến cho mọi người không thể kiềm chế được.

Chỉ là, không để đám Cổ tộc vui vẻ đắc ý được bao lâu.

Giọng nói của Cố lão gia tử lại vang lên.

"Ta sẽ đích thân gọi Cố Cẩm Niên xuất quan, sau đó, lập tức tuyên chiến.”

"Đại hội vạn tộc này không cần bàn nữa.”

"Chư vị quay về đi.”

"Nếu bây giờ không quay về, chờ đến khi Cẩm Niên tỉnh lại, lão phu có thể cam đoan, hoặc là tất cả mọi người đồng quy vu tận, hoặc là chư vị táng thân nơi này.”

"Cút!”

Cố lão gia tử bá khí gầm thét, cảnh giới của ông ấy không bằng những người này, nhưng khí phách và tấm lòng của ông ấy tuyệt đối không thua kém gì bọn họ.

Ông ấy cũng là người quật khởi từ thân phận thấp hèn mà đi lên, sao có thể là người hời hợt dễ dãi được?

Vĩnh Thịnh Đại Đế, Trung Châu Đại Đế, còn có cả Tô Văn Cảnh và Thánh Nhân Trung Châu, bọn họ quá nể mặt Cổ tộc.

Coi như là tôn trọng cung kính đi.

Thật không ngờ, đám Cổ tộc này được một tấc lại muốn một thước, để ông ấy đích thân ra mặt cũng đã coi là nhượng bộ ít nhiều, cho bọn họ bậc thang đi xuống rồi. 

Vậy mà bọn họ vẫn thể hiện thái độ cao cao tại thượng, không để ai vào mắt.

Nếu thái độ đã hùng hổ dọa người như vậy thì cũng không cầm đàm luận hiệp nghị cái gì nữa rồi, Cố lão gia tử cũng cảm thấy không có ý nghĩa gì cả.

Đã vậy thì trực tiếp ngả vài đi.

Muốn tuyên chiến đúng không?

Vậy thì tuyên chiến.

Muốn chém giết đúng không?

Vậy thì chém giết.

Cùng lắm thì đồng quy vu tận.

Nghe vậy, giọng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng lập tức vang lên.

"Vương Triều Đại Hạ, tất cả tướng sĩ và bách tính đều đã chuẩn bị tinh thần tử chiến bất kỳ lúc nào.”

"Các ngươi. Cút!”

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng bày tỏ thái độ, cần khách khí cũng khách khí rồi, chuyện đã đi tới nước này, cũng không còn gì để nói nữa muốn chết thì cùng chết đi, không phải thích tuyên chiến sao? Không phải thích cao cao tại thượng sao? không phải hùng hổ dọa người lắm sao?

Vậy thì cùng chết đi.

Thay vì đợi Đại thế toàn diệt, chằng thà bây giờ quyết một trận tử chiến.

Cũng không có gì phải e ngại cả.

"Tướng sĩ Trung Châu sẵn sàng quyết một trận tử chiến.”

"Cút đi.”

Giọng nói của Trung Châu Đại Đế cũng vang lên.

Đây là lời đáp lại của Nhân tộc đương thời, muốn chiến thì chiến, ai sợ ai.

"Văn Cảnh tiên sinh, sẵn sàng chuẩn bị hiến tế đi, hai Thánh Nhân cùng làm hiến tế, lợi dụng sức mạnh của Đại thế, ít nhất cũng có thể tiêu diệt nửa tộc, trả giá bằng sinh mệnh của chúng ta, cũng có thể cứu được một phần thương sinh trong thiên hạ.”

"Con đường của người đọc sách chính là như thế.”

"Vì thương sinh trong thiên hạ, vì thiên địa mà đi, cho dù có chết cũng không sờn lòng.”

Giọng nói của Thánh Nhân Trung Châu vang lên, lúc ông ấy nói chuyện, quanh người đã phủ đầy Thánh quang, giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể hy sinh thân mình để thực hiện hiến tế

Nhưng mà ông ấy nói cũng không sai,  nếu một vị Thánh Nhân chủ động hiến tế, sẽ nhận được sức mạnh của thiên địa, chắc chắn sẽ gây ra ảnh hưởng không nhỏ tới các tộc, thậm chí tiêu diệt được cả nửa tộc nhân của một tộc đàn cũng không phải là khó khăn gì.

Chỉ là Khí vận sẽ từ đó mà suy yếu dần, muốn diệt cả một tộc thì lại hơi khó.

"Được.”

Tô Văn Cảnh không nói thêm gì, chỉ trả lời rất ngắn gọn và đanh thép, thậm chí sắc mặt của ông ấy cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén nhìn Hải tộc, Yêu tộc và Ma tộc.

"Các vị, tự mình quay về đi.”

Đại hội vạn tộc hôm nay bị hủy bỏ.”

"Lập tức chuẩn b, toàn diện, tiến vào trạng thái chiến tranh, chờ Cố Thánh xuất quan, tùy thời tử chiến.”

Tô Văn Cảnh mở miệng.

Năm người đứng đầu và đại biểu cho Nhân tộc đương thời, họ đang bày tỏ thái độ nhất trí khi ứng xử với tam tộc.

Tuyên chiến!

Cũng có nghĩa là khai chiến.

Nếu đã không có lòng hiệp nghị hòa đàm, vậy thì cùng nhau chiến một trận, không cần phải nói nhiều.

Quả nhiên, khi nghe tới đây, sắc mặt của cường giả tam tộc đồng thời thay đổi.

Bọn họ tới đây cũng chỉ để gây sự chút.

Chủ động nói mấy câu để áp chế khí thế của Nhân tộc đương thời mà thôi.

Thật không ngờ tới, Nhân tộc đương thời lại cường ngạnh và dứt khoát như vậy.

Đây là cục diện mà bọn họ không ngờ tới, cũng không mong muốn xảy ra.

Nếu như vậy, cũng chẳng cần dây dưa với Cố Cẩm Niên tới tận bây giờ, lại còn tham gia đại hội vạn tộc này nữa. 

Trong lúc nhất thời, đại điện rơi vào trầm mặc, tình huống có chút xấu hổ.

Cường giả tam tộc tuyệt đối không cúi đầu, nhưng thái độ của Cố lão gia tử, Tô Văn Cảnh, Thánh Nhân Trung Châu, Vĩnh Thịnh Đại Đế và Trung Châu Đại Đế cũng không thể thay đổi.

Nháy mắt, cả hai bên đều rơi vào trầm mặc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận