Đại Hạ Văn Thánh

Chương 211 Oán khí như biển, nỗi khổ chúng sinh, Cố Cẩm Niên vì dân lập mệnh 5

Bên ngoài cửa cung.

Cố Cẩm Niên cúi đầu bái lạy về hướng hoàng cung.

Thanh âm của hắn lại vang lên lần nữa.

"Học trò Cố Cẩm Niên, hôm nay, vì ngàn vạn nạn dân Giang Ninh quận, kêu oan thỉnh tội."

"Xin bệ hạ, nghiêm phạt tất cả thương nhân quan lại làm điều phi pháp tại Giang Ninh quận, chém đầu thị chúng."

Giọng nói cương trực lại vang lên lần nữa.

Thiên tượng kinh hoảng, che phủ toàn bộ kinh đô Đại Hạ.

Lời nói của Cố Cẩm Niên, cũng vang vọng trong tai mỗi bách tính Giang Ninh quận.

Nhà nhà đều bị đánh thức, người người ra ngoài nhìn xem.

Nhìn trên bầu trời, bức họa nạn đói ngàn dặm, là địa ngục trần gian, làm người ta tắc lưỡi.

Bách quan ở Kinh đô, cũng bị âm thanh mênh mông này kinh động.

Bọn họ nhìn thấy bức họa trên bầu trời.

Nhất thời, sững sờ tại chỗ.

Thiên tượng như thế.

Dẫn tới kinh đô từ trên xuống dưới sôi trào khắp chốn.

Mặc dù có tâm địa sắt đá, sau khi nhìn thấy cảnh tượng trên bầu trời, giờ khắc này cũng triệt để trầm mặc.

Trong Tướng phủ.

Lý Thiện nhìn qua thiên tượng, lại nghe được lời nói của Cố Cẩm Niên.

Hắn không khỏi nhắm mắt lại.

"Xảy ra đại sự."

Hắn chậm rãi nói, biết rõ chuyện sắp phải xảy ra.

Thiên tượng kinh khủng như vậy, mặc kệ nó xuất hiện như thế nào thì triều đình nhất định phải có hành động, ba đại thế gia Giang Ninh quận, chỉ sợ đều không tránh khỏi kiếp nạn này.

Lại bộ Thượng thư Hồ Dung, nhìn thiên tượng nuốt ngụm nước bọt.

"Thiên tượng cảnh thiên tai, nạn đói ngàn dặm."

"Cố Cẩm Niên, hắn rốt cuộc có bản lĩnh gì mà có thể ngưng tụ ra thiên tượng không thể tưởng tượng nổi như vậy chứ."

Hồ Dung chấn động, trong lòng của hắn tinh tường mọi chuyện.

Không chỉ hắn, quan viên lớn nhỏ ở kinh đô, đều biết xảy ra chuyện lớn.

Nói đến thỉnh tội.

Bất kể là ai trong ba vị hoàng tử tới làm, đơn giản cũng chỉ chèn ép một nhà, giết gà dọa khỉ.

Dù Cố Cẩm Niên tới làm, kết quả cũng giống thế.

Nhưng bây giờ, Cố Cẩm Niên ngưng tụ dân tâm, hóa thành thiên tượng, một bức họa ngàn dặm người chết đói, không biết phải để bao nhiêu người vào ngục, chém đầu thị chúng.

Đây cũng không phải là nhằm vào một thế gia.

Mà là muốn nhằm vào tất cả các thế gia Giang Ninh quận, thậm chí phàm là thương nhân dính dáng đến chuyện này, chỉ cần bán lương thực giá cao, e rằng đều phải chết.

Từng đợt thanh âm chấn động vang lên.

Trong Cố gia.

Lão gia tử nhìn qua phía thiên tượng, cũng không khỏi thất thanh trầm mặc.

Ông không ngờ, tôn nhi mình lại có thể dùng phương thức này tố tội thương nhân Giang Ninh quận.

Đây là chuyện căn bản ông không dự liệu được.

"Phải xảy ra đại sự thật rồi."

Vào lúc này, ngay cả Cố lão gia tử cũng sâu sắc cảm nhận được một cảm giác không nói nổi thành lời.

Tam đại thế gia Giang Ninh quận, phía sau liên lụy quá lớn.

Vĩnh Thịnh Đại Đế khẳng định là muốn ra tay diệt trừ tận gốc.

Nhưng cho dù là Hoàng đế, cũng không dễ ra tay.

Bây giờ thì khác.

Thiên tượng đã hiển hiện, dân tâm đều hướng về, cây đao này nhất định phải rơi xuống.

Nhưng tất cả mọi hậu quả, đều để Cố Cẩm Niên gánh chịu.

Chỗ tốt duy nhất dó là lòng dân hướng về.

Tôn nhi này của ông có được dân tâm của bách tính Đại Hạ.

Đối mặt với cảnh này, lão gia tử im lặng, ông im lặng không nói gì.

Mặc dù sẽ dẫn tới phiền toái cực lớn, nhưng Cố lão gia tử không hề sợ.

Chỉ cần ông còn sống thì sẽ không có bất cứ vấn đề gì.

Ở trong Hoàng cung.

Lúc giọng Cố Cẩm Niên vang lên.

Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng bước ra ngoài.

Nhìn lên bức họa ngàn dặm người chết đói.

Hoàn toàn yên lặng.

Ông biết Giang Ninh quận có bao nhiêu khổ nạn, cũng biết tai ương nạn dân gặp phải có bao nhiêu đáng sợ.

Nhưng thời điểm cảnh tượng ngàn dặm người chết đói xuất hiện trước mắt.

Trong lòng hoàng đế vẫn không nhịn được run lên.

Người bình thường không thể thừa nhận cảnh tượng như vậy.

Ngẩng đầu nhìn lại.

Muôn nghìn chúng sinh bên trong bức tranh này, kêu khóc giãy dụa, tuyệt vọng chết lặng, đầu rơi máu chảy tranh một hạt gạo, ăn đất ăn cỏ, đổi con lấy thức ăn.

Cảnh tượng tàn khốc khiến ông không khỏi hít một hơi thật sâu.

Nội Cung.

Ba người Thái tử cũng cực kỳ chấn động nhìn về phía bầu trời.

Nhất là Thái tử, hắn nhìn qua cảnh tượng như vậy, rơi lệ mà không biết vì sao, đau lòng vô cùng.

Tần Vương điện hạ thì cúi đầu xuống, không đành lòng nhìn thẳng.

Con người chung quy là không nhìn được đau khổ.

Ngược lại Ngụy Vương điện hạ là bình tĩnh nhất, hắn làm việc ở Trấn Phủ ti, lòng như sắt đá, nhìn cảnh tượng như vậy, không có biến hóa quá lớn.

Nhưng phải nói nội tâm, vẫn có chút khó chịu không thể giải thích được.

Vô số tiếng khóc thảm thương vang lên.

Trong thư viện Đại Hạ.

Tô Văn Cảnh nhìn qua hướng kinh đô, trầm mặc không nói gì.

Cảnh tượng ngàn dặm người chết đói, mang đến chấn động quá lớn.

Khiến người ta không thể chịu được.

"Vì dân chúng kêu oan, là thiên mệnh tuyển chọn hắn."

Cả buổi trời Tô Văn Cảnh mới chậm rãi lên tiếng.

Ông nhìn qua bóng dáng Cố Cẩm Niên.

Dưới thiên tượng.

Thân hình mặc dù đơn bạc, nhưng lại khiến người ta cảm nhận được một lực lượng vô cùng vô tận.

Đây mới thật sự là nho sinh.

Các học sinh Thư viện, không nhìn thấy Cố Cẩm Niên, nhưng lại có thể nghe thấy giọng của Cố Cẩm Niên.

Lại nhìn hiện tượng trên bầu trời

Rất nhiều người rơi nước mắt, có người chợt bừng tỉnh đại ngộ, biết được vì sao hôm nay trên mặt Cố Cẩm Niên lại có nước mắt.

Ngàn vạn nạn dân, lấy vỏ cây làm thức ăn, đây là điều viết trên giấy, bọn hắn không thể nào hiểu được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận