Đại Hạ Văn Thánh

Chương 327 Truyền Thánh Công đích thân đến, Cố Cẩm Niên nhục Thánh? Kinh thánh chi văn hiển thế!

Trong Văn tâm điện.

Tất cả đại nho đứng dậy hướng về phía Cố Cẩm Niên lễ kính Thánh tử.

Thánh tử.

Cũng không phải là hậu đại của thánh nhân.

Mà là tiếng khen thiếu niên thánh nhân.

Từ xưa đến nay, còn mấy người có thể nhận được danh xưng thánh tử.

Có tiếng khen nhưng có thể để cho nhiều người tin phục như vậy cũng chỉ có một mình Cố Cẩm Niên.

Có thể nói hôm nay thi hội Đại Hạ Cố Cẩm Niên dùng thực lực khuất phục tất cả mọi người ở đây.

"Chuyện hôm nay sẽ được ca tụng Thiên cổ."

"Tất nhiên là ca tụng."

"Tuyệt diệu thay, tuyệt diệu thay."

Từng giọng nói cảm khái vang lên, chuyện hôm nay có thể tận mắt nhìn thấy thật sự là sống không đáng tiếc.

"Không ngờ rằng một ngày kia lão phu có thể nhìn thấy cảnh tượng rầm rộ như vậy."

"Thế tử, lão phu có mấy lời không biết có nên nói hay không."

"Ngươi có muốn bái lão phu làm thầy hay không? Ngươi yên tâm lão phu nhất định sẽ truyền thụ cho người rất nhiều học thức để ngươi sớm ngày thành Thánh."

Giờ khắc này, Triệu Nho đứng ra, hắn nhìn Cố Cẩm Niên, trong ánh mắt tràn đầy mong đợi, muốn trở thành sư phụ của Cố Cẩm Niên.

Vừa dứt lời không biết ít người nhăn mày, nhất là những Đại Nho này.

Khá lắm, mắt thấy tư chất của Cố Cẩm Niên như thế nên ngươi liền muốn thu đồ sao?

Không được.

Ta cũng đến.

"Thế tử, Triệu Nho đã cao tuổi vừa rồi đều là nói mê sảng. Thế từ điện hạ, thiên tư của ngươi như vậy hẳn là nên tìm lão sư trẻ tuổi. Ngươi xem ta như thế nào?"

“Đúng, đúng, đúng, tuổi tác của Triệu Nho thật sự quá lớn, không thích hợp làm phu tử. Thế tử điện hạ, lão phu trên thông thiên văn dưới tường địa lý. Mặc dù chỉ là Đại Nho nhưng khi ngươi lão sư không quá phận.”

Giờ khắc này, tất cả Đại nho đứng dậy, từng người ngo ngoe muốn động.

"Hôm nay là thi hội Đại Hạ việc chư vị thu đồ này vẫn nên chờ sau khi Cẩm Niên chân chính Lập Ngôn đi."

Nhìn đâm nhười ngang nhiên hào hứng, Tô Văn Cảnh lập tức đứng ra ngăn lại.

Đây là thi hội Đại Hạ.

Cũng không phải đại hội thu đồ, chuyện này không cần thiết. Hơn nữa còn không thấy các tài tử nước khác đều ở đây sao?

Còn ra thể thống gì?

Lời nói của Tô Văn Cảnh vẫn có tác dụng.

Nhưng Triệu Nho có chút tức giận, ngày thường đám Đại Nho này đều từng người hô hào cái gì mà Triệu Nho, Triệu Nho. Vào thời khắc mấu chốt vì sao lại trở mặt nhanh như vậy?

Có còn chút kính già yêu trẻ nào hay không?

"Cẩm Niên, thi từ của ngươi tất nhiên là cực giai nhưng thi từ đối với Nho đạo mà nói thì chỉ có thể coi là tô điểm."

"Nho đạo chân chính là kinh nghĩa. Ngươi có tư chất Thánh Nhân nhưng vẫn cần phải rèn luyện một chút."

"Chuyện kinh nghĩa mà nói, mặc dù lão phu khônh dám xưng đệ nhất nhưng toàn bộ vương triều Đại Hạ, người có thể so kinh nghĩa cao hơn lão phu lại không có mấy người."

"Cẩm Niên tiểu hữu, lão phu thật sự quý tài nhưng hôm nay là thi hội Đại Hạ, lão phu cũng không cưỡng cầu. Ngươi cứ cân nhắc một thời gian sau đó lại cho lão phu câu trả lời chắc chắn được ko?"

Triệu Nho tiếp tục nói.

Hạch tâm của Nho đạo là kinh nghĩa chứ không phải là thi từ.

Thi từ chỉ là một nhánh của văn nhân mà thôi. Chỉ có thể hiển lộ rõ ràng là ngươi có tài hoa hơn người nhưng không thể đại biểu cho thành tựu Nho đạo của ngươi.

Lời nói của Triệu Nho khiến cho Cố Cẩm Niên có chút không tiện từ chối.

Trên thực tế trong lòng hắn cũng hiểu rõ, hạch tâm Nho đạo là kinh nghĩa chỉ là bây giờ mình còn không cần học.

Chuẩn xác mà nói, không phải là không cần học mà là mình còn chưa Lập Ngôn, chưa đến đệ tam cảnh Nho đạo nên tạm thời không cần học kinh nghĩa.

Chỉ không ngờ là mình sẽ mở Văn phủ sớm như vậy.

Trên lý luận mình vẫn còn trong giai đoạn đồng học còn chưa chân chính đạp vào Nho đạo.

Cho nên lời Triệu Nho nói là thật nhưng làm sư phụ của mình thì Cố Cẩm Niên vẫn có chút mâu thuẫn.

Sư giả phụ dã, nếu như mình không phải người xuyên không thì không quan trọng nhưng mình là người xuyên không. Trong đầu có nhiều kinh nghĩa như vậy, tất nhiên cũng không cần thiết bái làm sư phụ.

Chủ yếu nhất là Triệu Nho thật sự không suy nghĩ cho cảm nhận của Khổng Vũ chút nào sao?

Bên trong đại điện.

Khổng Vũ ngượng nghịu càng thêm khó coi, nhất là thấy Triệu Nho khách khí đối với Cố Cẩm Niên như thế, hắn vô cùng khó chịu.

Triệu Nho là người hắn mời đến. Hiện tại lại đối với Cố Cẩm Niên như vậy thật đúng là hoàn toàn tát vào mặt.

Hắn rất khó chịu.

Cực độ khó chịu.

Mà lúc này, bên trong đại điện, Cố Cẩm Niên hít sâu một hơi, trên Văn phủ không hiển hiện sáu viên sao trời toả quang mang vạn trượng. Điều này đại biểu một bài Thiên cổ văn chương cùng năm bài Thiên cổ thi từ.

Còn cả một viên sao trời tương đối ảm đạm chính là trấn quốc thơ.

Năm chiếc chiến xa màu vàng óng càng vô cùng loá mắt.

Nhưng cuối cùng tất cả quang mang đều thu liễm chui vào bên trong cơ thể Cố Cẩm Niên.

Dị tượng biến mất.

Trong điện Văn Tâm cũng vô cùng yên tĩnh.

Mà ánh mắt Cố Cẩm Niên vào thời khắc này rơi trên người Khổng Vũ.

Trước đó Cố Cẩm Niên cùng Khổng Vũ đã làm đánh cược.

Trước mắt Cố Cẩm Niên chẳng những đã chứng minh thực lực của mình mà còn tôi luyện ra cửu luyện chiến xa, từ xưa đến nay chưa từng có.

Vì vậy, phiền phức đến.

“Khổng huynh.”

“Có còn nhớ rõ ước định giữa chúng ta chứ?”

Cố Cẩm Niên ngữ khí bình tĩnh nói.

Nghe nói như thế, sắc mặt Khổng Vũ trở nên khó coi. Hắn cúi đầu không biết nên trả lời như thế nào.

Trước đó đánh cược là sau này gặp Cố Cẩm Niên một lần sẽ quỳ một lần, quỳ xuống dập đầu, ba quỳ chín bái.

Nếu như thật sự làm như vậy thì chính mình là Thánh tôn cũng sẽ mất hết thể diện, cũng sẽ khiến Khổng gia mất hết thể diện.

“Cẩm Niên tiểu hữu.”

“Việc này ta cảm thấy rất không cần thiết. Bây giờ ngươi đã tôi luyện ra cửa luyện chiến xa. Tiền vô cổ nhân, hậu vô lai giả, thành tựu như vậy quả nhiên là vang dội cổ kim.”

Giờ khắc này có âm thanh vang lên là một lão nho. Hắn nhìn qua Cố Cẩm Niên khuyên như thế.

Mặc dù Khổng Vũ có chút hùng hổ doạ người nhưng bất kể thế nào Khổng Vũ cũng là thế tử của Khổng gia, cũng được xưng tụng một câu Thánh tôn. Những người khắc không nhất định có thể đại biểu cho Khổng gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận