Đại Hạ Văn Thánh

1353 Quốc vận cửu đỉnh, Ly Dương Thần Đỉnh, mắt xích Bất Dạ Thành, Đông Hoang sôi trào (4)

Nhất là bổng lộc cho cũng không thấp, thu nhập mỗi tháng của công tượng ở vương triều Đại Hạ đại khái hai ba mươi lượng. Trừ bỏ mình mở tiệm không tính, thuần công tượng có thể cũng chính là hai mươi lượng bạc trắng.



Vương triều Đại Hạ cho công tượng thấp nhất hai mươi lượng bạc trắng, cộng thêm phụ cấp trước một năm mười thạch Long mễ, còn có chỗ ở, đồng thời trường kỳ ổn định. Điều này làm sao không hấp dẫn người?



Đồng thời, Công bộ cũng khẩn cấp ở ngoài thành kinh đô vạch ra một khu đất ngàn mẫu để kiến tạo Thiên Công các.



Dù sao chính là nện bạc.



Thứ ba, thì là Bất Dạ Thành Đại Hạ phát triển. Mười ngày qua, sức nóng của Bất Dạ Thành Đại Hạ không giảm trái lại còn tăng, số lượng dân chúng kinh đô ít nhưng du khách ngoại địa càng ngày càng nhiều, danh khí đã tạo ra.



Vì vậy, Bất Dạ Thành Đại Hạ càng thêm náo nhiệt, mà sinh ý cũng kinh khủng khác thường. Tiêu thụ Long mễ, muối quan bao gồm cả tấm gương xem như là có sức hút mạnh nhất.



Nhất là Long mễ cùng tấm gương. Đã có loại người như Hoàng Ngưu tồn tại. Hai mươi lượng một thạch Long mễ, bọn họ bán hai mươi lăm lượng bạc thu về, chuyển tay ba bốn mươi hai bạc trắng bán đi, mà đến bao nhiêu bán bấy nhiêu.



Dân chúng Kinh đô không buôn bán, chủ yếu là dân chúng các phủ quận khác tới kiếm chênh lệch giá. Mỗi gia đình hạn chế một tháng một thạch, căn cứ tình huống cụ thể, không thể quá phóng túng.



Nhưng đối với loại tình huống này, Cố Cẩm Niên tạm thời không đả kích. Bất kỳ thứ gì tồn tại được tức là hợp lý, nếu mê muội chèn ép, ý nghĩa không lớn, chẳng bằng thuận theo tâự nhiên. Có nhóm Hoàng Ngưu này ở đây, ngược lại có thể vì mình tuyên truyền Long mễ quận Giang Trung tốt.



Nhưng mà số lượng dân chúng kinh đô nhập vào Bất Dạ Thành Đại Hạ giảm xuống, đây cũng không phải là chuyện gì tốt.



Vì để cho sức hút gia tăng, Cố Cẩm Niên thả ra mấy chiêu bài lớn như đường trắng, dầu phẩm chất cao, còn có một số gia vị, những đồ vật này toàn bộ dựa theo giá thấp bán ra.



Nhất là đường trắng. Thứ như đường trắng ở vương triều Đại Hạ không tính là cái gì đặc biệt đắt giá nhưng cũng là nhân sĩ thượng tầng mới có được. Cho dù là kinh đô, từng nhà đều có chút đường trắng nhưng đại bộ phận đều là để ngày lễ ngày tết, hoặc là ngày vui mừng mới có thể lấy ra.



Một lượng đường trắng khoảng năm lượng bạc. Đây là giá thị trường, mà có đôi khi thường xuyên mua không được.



Trên cơ bản đều đặc biệt cung cấp cho kẻ có tiền.



Nhưng ở Bất Dạ Thành Đại Hạ, giá cả đường trắng hạ thấp. Một lượng đường trắng một lượng bạc, trừ đi chi phí v…v…, có trên dưới hai thành lợi nhuận.



Đến như dầu tốt cộng thêm một chút gia vị, ví dụ như bột tiêu cay, còn có cùng loại với bột ngọt, xì dầu cũng đều là dựa theo hai thành lợi nhuận bán ra.



Như thế, toàn bộ Bất Dạ Thành lại một lần nữa sôi trào.



Dân dĩ thực vi thiên.



Đồ ăn là thứ mỗi ngày đều phải cần. Ngày thường dân chúng Đại Hạ ăn đơn giản chính là dùng một chút dầu kém chất lượng nấu chín, sau đó thêm chút muối, thêm chút cay hoặc là vài thứ tương đối cổ quái cho vào xem như gia vị.



Đây là vương triều Đại Hạ. Đổi thành nước Hung Nô cùng vương triều Phù La, trên cơ bản chính là đun nấu. Bất kỳ thứ gì đều đun nấu một lần, vung chút muối là xong. Thích ăn thì ăn, không ăn cũng kệ.



Hiện tại muối, bột ngọt, xì dầu, còn có dầu phẩm chất thượng đẳng cùng với đường trắng và một số đồ dùng hàng ngày.



Dân chúng sao có thể không kích động?



Giá cả tiện nghi, sức nặng không ít. Cho nên khoảng thời gian này, Bất Dạ Thành Đại Hạ cơ hồ mỗi ngày đều là ở vào giai đoạn đầy ắp. Nếu như không phải đề ra một vài quy củ tương quan thì đội ngũ thật muốn xếp hàng tới trong kinh đô.



Kinh khủng không chỉ là chỗ này.



Trong kinh đô, không biết bao nhiêu thương nhân nghĩ hết tất cả biện pháp đi thu mua những gia vị này, nhất là một vài tửu lâu.



Nhà ai có gia vị, sinh ý nhà ấy tốt đến mức kinh khủng.



Tất cả quyền quý ở Kinh đô, đều để gia đinh người hầu dốc toàn bộ lực lượng, thậm chí một vài Quốc công Hầu gia, còn có Thượng thư Lục bộ đều chạy đến tìm Cố Cẩm Niên, hi vọng Cố Cẩm Niên có thể cho nội bộ những gia vị này.



Chuyện này thật không có biện pháp, ngẫm lại xem. Thứ ngươi mỗi ngày ăn đơn giản chỉ có chút vị mặn hoặc là có chút ngọt. Trừ cái đó ra phương diện ăn này không có thêm được vị gì khác.



Nhưng bây giờ không giống nhau, các loại gia vị cổ quái kỳ lạ xuất hiện. Có không ít đầu bếp kinh đô lập tức liền hiểu rõ thứ này dùng như thế nào.



Vốn dĩ đồ ăn bình thường không có gì lạ vung chút bột ngọt, ngã chút xì dầu, nấu nướng trên lửa lớn, bắt đầu ăn có thể kém sao?



Không nói nhân gian tuyệt vị, nhưng đối với vô số người đều là cực phẩm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận