Đại Hạ Văn Thánh

1249 Nhi thần Lý Toại, xin phụ hoàng ban chết! Cố Cẩm Niên ngộ đạo, tiếng Văn chuông vang vọng.(10)

Trong lúc nhất thời, gây ra vô số tranh luận.

Mà trong điện Dưỡng Tâm, Vĩnh Thịnh Đại Đế gần như bị chọc giận đến choáng váng.

Tần Vương nói như vậy, đây chính là đang ép ông.

Hơn nữa còn nói lớn tiếng như vậy, đây là muốn làm gì? Thật sự muốn tạo phản sao?

"Súc sinh."

Vĩnh Thịnh Đại Đế đẩy thẳng hai người Ngụy Nhàn ra, trực tiếp rút đao của thị vệ bên cạnh, trong ánh mắt là sát ý, là hung ý.

Muốn giết Tần Vương.

"Phụ hoàng."

Nhưng ngay sau đó, Thái tử che trước mặt Tần Vương, giơ tay trực tiếp ngăn một đao kia, trên tay lập tức chảy máu ròng ròng, hốc mắt đỏ lên.

"Cầu phụ hoàng, tha thứ cho nhị đệ."

"Nhi thần nguyện rút khỏi vị trí Thái tử, xin phụ hoàng khai ân."

"Hổ dữ không ăn thịt con, phụ hoàng sao lại có thể như vậy."

Thái tử quỳ trên mặt đất, ông ta thật sự đau lòng gần chết, phụ thân không tin, đệ đệ không nhận, ông ta thật sự không muốn ngôi vị Thái tử này.

Mà đối mặt với tất cả mọi chuyện.

Tần Vương mặt không biểu tình, hiện tại đã là tâm chết tro tàn.

Thấy Thái tử như thế.

Vĩnh Thịnh Đại Đế hít sâu một hơi.

Trong lòng vừa tức vừa buồn.

"Người đâu."

"Giam Tần Vương vào thiên lao, tước bỏ vương vị, biếm thành thứ dân."

"Đại Lý Tự, Huyền Đăng Ti, Hình bộ, phủ Tông Nhân điều tra rõ ràng án Tần Vương, nếu như là thật."

"Xử trí theo luật pháp, lập tức xử trảm."

Vĩnh Thịnh Đại Đế ra lệnh.

Ông thả đao xuống, chậm rãi xoay người sang chỗ khác, hít thật sâu, bình ổn tâm tình xong lạnh nhạt ra lệnh như vậy.

"Phụ hoàng."

Thái tử lên tiếng lần nữa, nhưng giọng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng vang lên ngay sau đó.

"Nhốt Thái tử ở trong phủ, trước khi án của Tần Vương kết thúc, Thái tử không thể xuất phủ."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói xong lời này, liền đi vào điện Dưỡng Tâm.

Nhưng mới đi hai bước, giọng của Tần Vương cũng chậm rãi vang lên.

"Phụ hoàng."

"Sau ngày hôm nay, phụ tử ta ân đoạn nghĩa tuyệt."

"Đây là lập thề."

Giọng nói vang lên rất lạnh nhạt.

Đây là lời thề của Tần Vương.

Lời nói đại nghịch bất đạo, nhưng bây giờ tất cả mọi người chỉ xem như Tần Vương đang nói nhảm. Dù vậy, khi lần nữa nghe thấy kiểu lời nói này, Vĩnh Thịnh Đại Đế vẫn sững sờ, nhưng ông không nói lời nào, tiếp tục hướng phía điện Dưỡng Tâm mà đi.

Ngụy Nhàn vội vàng đi theo, mà Lưu Ngôn thì không ngừng khuyên lơn Tần Vương.

Nhưng lúc này, khoảnh khắc này, Tần Vương đã hoàn toàn chết lặng, không nói câu nào.

Thái tử nhìn theo, thật sự không biết nên nói gì.

Rất nhanh, Tần Vương bị áp giải đi, Thái tử cũng bị mang đi.

"Lưu công công, phái người đến Văn cung, tìm Cẩm Niên, bây giờ chỉ có hắn mới có thể hóa giải chuyện này."

Thái tử lên tiếng.

Ông ta biết, đệ đệ của mình không nghe theo mình, phụ thân của mình thời gian gần đây cũng sẽ không để ý mình, mà người có thể giải quyết chuyện này, chỉ có duy nhất một người là Cố Cẩm Niên.

"Lão nô biết rõ."

"Xin Thái tử yên tâm."

Lưu Ngôn lập tức đồng ý.

Cứ thế.

Không đến nửa canh giờ, chuyện trong cung đã bị truyền ra ngay sau đó.

Nhưng tin tức truyền đi, lại có vẻ vô cùng quái lạ, ban đầu còn ổn, nhưng dần dần biến thành Tần Vương đuối lý, chết không thừa nhận, cuối cùng dưới bằng chứng đưa ra, Tần Vương phẫn nộ, mất hết lý trí, cũng thừa nhận tội của mình.

Vĩnh Thịnh Đại Đế đại nghĩa diệt thân, đảm bảo công chính.

Bất kể là lời đồn thế nào, trên cơ bản đều xác định một việc, đó là Tần Vương chính xác đã làm rất nhiều việc ác.

Lời đồn kinh khủng cũng đã xuất hiện từ ban đầu, bây giờ chẳng qua là có nhiều hơn một chứng cứ đanh thép.

Căn bản rửa cũng không sạch.

Hơn nữa còn xuất hiện một vài lời bàn tán rất cổ quái.

Nói chính xác hơn là tranh cãi.

Tần Vương rốt cuộc có chết hay không.

Có người cho rằng, Hoàng đế công chính, có thể sẽ quân pháp bất vị thân, nhưng càng nhiều người cho rằng sẽ trừng phạt nhỏ cảnh cáo lớn là xong rồi.

Dù sao cũng là nhi tử của mình, thiên hạ này có mấy người làm phụ thân sẽ quân pháp bất vị thân đây?

Lúc đầu tranh cãi êm đẹp, nhưng theo sau có một loại suy đoán đưa ra, dẫn tới rất nhiều người tán thành.

Đó là, hoàng thất Đại Hạ xảy ra chuyện như vậy, Tần Vương khẳng định không chết, nhưng trước mắt căn bản là không có cách nào xuống bậc thang, cho nên nhất định phải tìm một người đứng ra, cho hai bên một cái bậc thang để đi xuống.

Mà người này, chính là Cố Cẩm Niên.

Cố Cẩm Niên có quan hệ tốt với Tần Vương, hơn nữa còn là hoàng thất, mặc dù là người theo Nho đạo, nhưng chung quy chẳng phải Thánh Nhân, nên sẽ làm chuyện này giảm ảnh hưởng xuống, từ đó phạt nhỏ để răn đe.

Cố Cẩm Niên lại ra mặt làm sáng tỏ một chút, chuyện mà Tần Vương làm, thật ra cũng không phải là ý tứ này, hoặc là tìm mấy chú dê thế tội, để bọn họ gánh tội thay, sau đó khôi phục vương vị của Tần Vương, lại để cho Tần Vương đến đất phiên.

Rời xa kinh đô, đợi mười năm hai mươi năm sau, cũng coi như kết thúc.

Dù sao một chuyện như vậy sẽ không có nhiều người nhớ kỹ, cho dù thật sự nhớ kỹ, triều đình cũng sẽ sai người khống chế ngôn luận.

Còn nữa, Cố Cẩm Niên bây giờ có uy vọng cực lớn, cũng quả thật có lực ảnh hưởng cực lớn, dân chúng sẽ cho Cố Cẩm Niên mặt mũi.

Sau khi suy đoán này được đưa ra, thế mà trong nháy mắt được vô số người tán thành.

Cho rằng hợp tình hợp lý.

Nhưng ngay lúc đó, tranh luận mới lại xuất hiện.

Đó là, Cố Cẩm Niên chính xác không phải Thánh Nhân, nhưng bây giờ chính là Thiên Địa Đại Nho, làm việc gì cũng nên xét đến lương tâm, nếu Cố Cẩm Niên che chở Tần Vương, phải chăng có nghĩa là Cố Cẩm Niên không có đức hạnh của Thánh Nhân?

Cho nên rất nhiều người đọc sách xuất hiện, cho rằng Cố Cẩm Niên nhất định sẽ không che chở, Tần Vương chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.

Nhưng dân chúng lại cho rằng, những người đọc sách này quá ngu, dù sao việc quan hệ đến triều chính, mà chuyện còn lớn như vậy, không có khả năng Hoàng đế thật sự giết nhi tử của mình chứ?

Phẩm đức là phẩm đức, thế nhưng phải dựa theo tình huống thực tế mà làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận