Đại Hạ Văn Thánh

Chương 786 Triều chính chấn kinh, trẫm không nghĩ tới, ngay cả chiêu này của trẫm Cẩm Niên cũng đã học trộm được!

Quá chấn động.

Tất cả mọi người đều sững sờ tại chỗ.

Các tướng sĩ Đại Hạ sững sờ, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.

Cho dù tướng sĩ thân kinh bách chiến cũng chưa từng gặp tình huống như vậy.

Lúc đang đánh trận bất chợt gió nổi trời mưa là rất bình thường, cho dù đôi khi có mưa đá cũng không phải chuyện lạ.

Nhưng đá lửa từ trên trời rơi xuống, bọn họ thật không nghĩ tới.

Các tướng sĩ Hung Nô choáng váng đơ người, chạy không thoát nổi.

Từng viên đá lửa rơi xuống, xung quanh xuất hiện hàng trăm cái hố, có mấy hố nhỏ hơn một chút, nhưng chủ yếu có mấy cái hố to đã đập chết hơn ngàn binh lính tinh nhuệ.

Đại quân với hai mươi lăm vạn người, liên tục bị những viên đá lửa này nện chết gần một phần ba.

Trong đó kỵ binh cũng bị giảm mạnh ít nhất hai vạn.

Máu thịt be bét, chiến mã phân chia.

Chủ yếu hơn là chiến mã của Hung Nô đã hoàn toàn bị hoảng loạn, mặc cho những kỵ binh này giày vò như thế nào cũng đều không thể khống chế được chúng.

Đinh!

Đinh!

Đinh!

Chợt tiếng chiêng vang lên, đây là tín hiệu muốn thu binh, đột nhiên xuất hiện loại tình huống này đâu còn ai dám tiếp tục đánh trận?

Ra quân bất lợi, vừa bắt đầu đã tổn thất một phần ba nhân mã, còn đánh cái gì mà đánh?

Bây giờ tín hiệu rút quân vang lên, tất cả tướng sĩ Hung Nô trực tiếp bỏ chạy về hướng hậu phương.

Kỵ binh Hung Nô đã gắng hết sức để khống chế chiến mã, nhưng vấn đề là những chiến mã này đã không nghe theo sai khiến.

Cũng vào lúc này, một tiếng hét vang lên khiến tướng sĩ Hung Nô hoàn toàn choáng váng.

"Chạy mau, lại có đá lửa."

Giọng nói này vang lên, nhóm tướng sĩ ngẩng đầu nhìn lại.

Chỉ thấy phía trên bầu trời lại xuất hiện ba tảng đá lửa to lớn, dường như lớn hơn trước đó rất nhiều.

Lúc này, tướng sĩ Hung Nô hoàn toàn không thể đứng yên.

Trước đó thu binh còn tính là chỉnh tề, có trật tự.

Bây giờ thấy tình huống này, còn chỉnh tề cọng lông, chạy mau thôi.

Vốn dĩ có tướng sĩ Hung Nô còn đang cứu viện người bị thương, bây giờ không dám chậm trễ, từng người nhanh chóng bỏ chạy về phía sau.

Đánh trận bọn họ không sợ.

Nhưng không cần thiết phải nộp mạng.

Đá lửa này mà nện xuống, uy lực của mỗi viên đá gần như tương đương với một kích toàn lực của vị cường giả cấp bảy.

Đây rõ ràng là chịu chết, không ai ngốc như vậy.

Bọn họ điên cuồng bỏ chạy, không mảy may suy nghĩ.

Kỵ binh Hung Nô thậm chí còn tàn nhẫn hơn, bỏ lại ngựa chiến, nhanh chóng chạy trốn khỏi chiến trường, nhóm chiến mã này là do Hung Nô bồi dưỡng ra, chúng biết nhận chủ, bị bỏ lại nơi này nhưng chỉ cần không chết chúng sẽ tự tìm về.

Nếu rơi vào tay của người vương triều Đại Hạ, cũng không có gì phải sợ, những chiến mã này tuyệt đối sẽ không phục tùng tướng sĩ Đại Hạ, chúng nó chỉ nhận người Hung Nô là chủ nhân.

Đồng thời chúng đều là ngựa đực, vả lại chỉ có thể cùng lai giống với ngựa cái Hung Nô, không cần lo lắng vương triều Đại Hạ đem chúng đi lấy giống.

Cho nên bỏ chúng lại đây, dự tính xấu nhất là bị chết mà thôi.

Bọn họ điên cuồng chạy trốn, không chiến mà bại.

Các tướng sĩ Hung Nô bỏ chạy như ong vỡ tổ.

Mà đá lửa trên bầu trời còn kinh khủng hơn trước đó.

"Oanh thác kích cổ lệ ma."

Nhìn qua tảng đá lửa kinh khủng này, tướng quân Hung Nô gào lên, trong mắt tràn đầy tức giận.

Giọng nói này cũng truyền đến phía quân đội Đại Hạ bên đây.

Trấn Quốc Công nghe thấy câu này, thì khó hiểu nhíu mày hỏi một Thiên tướng bên cạnh.

"Chúng nói gì?"

Ông hỏi, nghe không hiểu ngôn ngữ Hung Nô.

"Bẩm quốc công, câu này của người Hung Nô có ý mắng chửi, đại khái nói là, cái này đánh bà mẹ nó chứ đánh gì nữa."

Thiên tướng mở miệng giải thích.

Trong lúc nhất thời, chúng quân lính phá lên cười.

Mà Cố Cẩm Niên đứng một bên cũng cảm thấy thật cạn lời.

Hắn có chết cũng chẳng ngờ được, mình viết một bài thơ lại dẫn ra hiện tượng kinh thiên động địa như vậy?

Đá lửa nện xuống?

Bà mợ nó, nói chuyện cười chắc?

"Đừng cười."

"Yên lặng đi nào, để Cẩm Niên lại viết thêm một bài."

Cố lão gia tử nhanh chóng ngăn đám người bật cười, ông sợ Cố Cẩm Niên không có linh cảm, không viết ra được bài thơ mới.

"Gia gia."

"Cũng không phải không viết ra được, chủ yếu là những đá lửa này chắc cũng đã đủ rồi? Giờ lại viết thêm có phải hơi lãng phí không?"

Nghe thấy lời của lão gia tử, Cố Cẩm Niên không khỏi mở miệng nói.

Không phải hắn không nỡ làm thơ, một tảng đá lửa vừa rồi cũng đã tạo thành lực sát thương lớn như thế, hiện tại lại có thêm ba tảng, hoàn toàn đủ rồi.

Nếu như thơ của hắn thật sự hữu dụng, vậy không cần thiết lãng phí.

Có thể đợi lần sau rồi lấy ra dùng.

Nên dùng vào chỗ cần thiết nhất.

Đúng vậy, khi câu này vừa được nói ra, tất cả mọi người đều đồng ý.

Hiện tại tình huống này, ba tảng đá lửa rơi xuống, hai mươi lăm vạn quân, có thể sống được ba vạn đã là chuyện tốt, cứ như vậy thì thật sự không cần thiết tiếp tục sử dụng phương pháp này.

Cố lão gia tử cũng không khỏi gật đầu, sau đó cười ha hả.

"Vẫn là tôn nhi của ta thông minh."

"Cẩm Niên."

"Trận chiến này con đã lập công lớn."

"Gia gia trở về, nhất định phải bẩm báo chi tiết với bệ hạ, ha ha ha ha ha."

Cố lão gia tử cười phá lên.

Đời này của ông chưa từng đánh trận nào nhẹ nhàng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận