Đại Hạ Văn Thánh

Chương 589 Cố Cẩm Niên mời thước thánh, tước đi tài khí của Đại Nho.

Bận rộn liên tiếp ba ngày.

Bốn mươi trù, trước mắt đã đưa ra hai mươi trù, còn lại hai mươi trù Cố Cẩm Niên không có ý định lấy ra nữa.

Chờ sau này rồi xem xét.

Bạc trước mắt, hoàn toàn đủ cho giai đoạn trước, nói thật chờ sau này đưa vào hoạt động rồi, thật sự kiếm lời bạc, còn sợ không có ai nhập trù ư?

Lúc đó, thân phận cao cũng phải móc bạc ra, vả lại tuyệt đối không phải một vạn lượng hoàng kim một trù, ba vạn lượng, năm vạn lượng, thậm chí mười vạn lượng một trù cũng có thể.

Ôm ý nghĩ này.

Cố Cẩm Niên cùng Tô Hoài Ngọc từ tửu lâu đi ra.

Biến mất ba ngày, Cố Cẩm Niên định về lại thư viện Đại Hạ, về phần Khổng gia, đến lúc đó xem tâm trạng như thế nào.

Chỉ là vừa ra ngoài tửu lâu, đã bị Giang Diệp Chu kéo lại.

"Cố huynh."

"Thư viện đã náo loạn lên."

Giang Diệp Chu vội vàng, vẻ mặt đầy sốt ruột, trực tiếp lôi kéo Cố Cẩm Niên.

"Có ý gì?"

Nhìn thấy Giang Diệp Chu đột nhiên xuất hiện, Cố Cẩm Niên có chút hiếu kỳ.

"Ba ngày trước, Khổng gia mang theo một vài Đại Nho đến thư viện, nói là muốn tìm huynh, kết quả chờ ba ngày cũng không nhìn thấy huynh đâu."

"Hiện tại có mấy Đại Nho trực tiếp náo loạn tại thư viện, không dẹp trận được."

Giang Diệp Chu nói ra nguyên nhân.

"Náo loạn?"

"Là Đại Nho Khổng gia sao?"

"Văn Cảnh tiên sinh có ra mặt không?"

Cố Cẩm Niên đồng hành cùng Giang Diệp Chu, ba người bước nhanh về phía thư viện.

"Không phải Đại Nho Khổng gia, là Đại Nho địa phương khác."

"Bây giờ bọn họ nói huynh khinh thường trưởng bối, Văn Cảnh tiên sinh ra mặt, nhưng có lão tiền bối trực tiếp nổi giận mắng luôn Văn Cảnh tiên sinh."

"Tiền bối đó tư lịch rất sâu, Khổng gia mời hắn đến, chỉ sợ là vì phòng ngừa chuyện này."

"Bây giờ Văn Cảnh tiên sinh cũng không tiện nói gì."

"Cố huynh, lúc này Khổng gia thật sự học được thông minh, bọn hắn không nổi giận, mà mời nhóm lão nho này đến gây sự."

"Nhưng Cố huynh này, ngươi tuyệt đối đừng hành động theo cảm tính, Đại Nho mà Khổng gia mời tới, mỗi người tuổi tác rất lớn, đều là người có danh vọng ở các nơi, đắc tội bọn họ cũng không phải chuyện tốt, Văn Cảnh tiên sinh cố ý để ta thông báo một tiếng."

Giang Diệp Chu nói, cũng cảm thấy cực kỳ chán ghét Khổng gia.

Khổng gia này biết chắc chắn Cố Cẩm Niên sẽ không trực tiếp gặp bọn họ, cho nên cố ý mời một nhóm Đại Nho đến, thứ nhất là giữ thể diện, thứ hai là đề phòng loại chuyện này phát sinh.

Ngẫm lại thấy cũng đúng.

Đám Đại Nho này uy vọng cực cao, cộng lại cũng đến ba bốn ngàn tuổi, chạy tới gặp Cố Cẩm Niên rồi kiên trì đợi ba ngày.

Còn báo tin không ít lượt.

Kết quả Cố Cẩm Niên không cho họ dù chỉ một chút mặt mũi, đổi thành ai cũng sẽ tức giận.

Nếu như chỉ có mỗi Khổng gia, vậy không có vấn đề gì, dù sao ai cũng biết, Cố gia và Khổng gia có thù, Cố Cẩm Niên cũng có ân oán cùng Khổng gia.

Mời một nhóm người dạng này đến, thuần túy là nhắm vào Cố Cẩm Niên.

Thủ đoạn này ấy mà.

Đủ âm hiểm.

Cố Cẩm Niên nhíu mày, sở dĩ hắn lạnh nhạt không để ý đến Khổng gia, thật ra cũng không chỉ vì chán ghét đơn giản như vậy.

Hắn thật sự có việc phải làm.

Chuyện Bất Dạ Thành Đại Hạ, mới là việc quan trọng nhất trước mắt của hắn.

Chà, cũng không thể chỉ vì người Khổng gia đến nên mình phải khách khí đi qua đó?

Ngay cả khi mang theo một đám Đại Nho tới, hắn nhất định phải gặp bọn họ sao?

Dựa vào cái gì?

Hắn rãnh rỗi không có việc gì, không muốn gặp thì họ có thể thế nào?

Huống chi bây giờ hắn có việc phải bận rộn.

Nghĩ tới đây, Cố Cẩm Niên không khỏi liên tục cười lạnh trong lòng.

Nhưng lúc này.

Giọng Tô Hoài Ngọc chợt vang lên.

"Thế tử điện hạ."

Tô Hoài Ngọc theo ở phía sau, đột nhiên gọi.

"Làm sao? Có phải ngươi cũng muốn khuyên ta khiêm tốn lại không?"

Cố Cẩm Niên hỏi.

"Không phải."

"Ba ngày này đi theo thế tử điện hạ, ta cũng dần dần hiểu rõ việc làm ăn này."

"Thế tử điện hạ, ta có thể nhập hai trù hay không?"

Tô Hoài Ngọc cũng không phải khuyên Cố Cẩm Niên, mà là đề cập đến chuyện làm ăn buôn bán.

Ba ngày này đi theo Cố Cẩm Niên chạy tới chạy lui, suy nghĩ một hồi lâu, cũng phát giác Cố Cẩm Niên buôn bán có thể kiếm bạc.

Cho nên lúc này nói ra, muốn nhập hai trù.

"Ngươi có bạc à?"

Cố Cẩm Niên hơi nghi ngờ.

"Bạc chính xác là không có."

"Bất quá chờ chuyện của ta xong xuôi, hai vạn lượng hoàng kim không phải vấn đề lớn."

"Nhiều nhất ba tháng."

"Nếu thế tử điện hạ lo lắng, ta có thể thế chấp thiên mệnh của ta."

Tô Hoài Ngọc rất chân thành.

Mà Giang Diệp Chu đi đường ở bên cạnh không khỏi choáng váng.

Khá lắm, chỉ vì hai vạn lượng hoàng kim, trực tiếp cầm thiên mệnh ra thế chấp?

Ta cho ngươi bốn vạn lượng hoàng kim, ngươi đưa thiên mệnh cho ta có được không?

Đây là Giang Diệp Chu nói trong lòng, nhưng khẳng định không dám nói ra.

"Được, bất quá không cần thế chấp."

"Ba tháng sau, đưa ngân phiếu cho ta là được rồi."

Cố Cẩm Niên cũng mặc kệ Tô Hoài Ngọc kiếm ra bằng cách nào, chỉ cần đưa bạc đến là được.

"Đa tạ thế tử điện hạ."

Có được câu trả lời chắc chắn, Tô Hoài Ngọc hiếm khi lộ ra nụ cười vui vẻ.

Chẳng qua Cố Cẩm Niên cũng không để ý thấy, mà đi thẳng về thư viện Đại Hạ.

Nhưng đi được nửa đường lại có người tới, là một tên thái giám đứng đợi trên đường họ phải đi qua.

Sau khi nhìn thấy Cố Cẩm Niên, trước tiên hắn thuật lại lời nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế một lần.

Có được khẩu dụ của Vĩnh Thịnh Đại Đế, Cố Cẩm Niên trong lòng cũng chắc chắn hơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận