Đại Hạ Văn Thánh

Chương 440 Thánh ngôn quốc sách, chấp chưởng Đông Hoang, Vĩnh Thịnh Đại Đế triệt để ngồi không yên.(7)

Mà người có tâm này nếu như là chưởng quỹ thì sao?

Rất nhiều thứ, ngươi đào sâu khai thác rồi ngươi sẽ phát hiện muốn biết tin tức thật ra không khó, đơn giản là ngươi không thăm dò tìm hiểu mà thôi.

"Ý của ngươi là nói, thành lập thương hội, che giấu tai mắt của mình, mặt ngoài là làm ăn buôn bán, nhưng thật ra là thu thập tình báo?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế dò hỏi.

"Bẩm bệ hạ, là làm ăn thật, lúc đang làm ăn, thuận tiện thu thập tình báo."

"Nếu chỉ chuyên môn thu thập tình báo, đây không phải là xài bạc nuôi nuôi bọn sao? Ai nuôi nổi chứ?"

"Bọn họ nghề chính vẫn là buôn bán kiếm tiền, chẳng qua là thuận tiện ghi chép lại tin tức nghe được, sau đó toàn bộ báo lên kinh đô, đến lúc đó người đọc sách và hoạn quan sẽ chỉnh lý nghiên cứu."

"Phát hiện có chô không tốt, lập tức đi điều tra là được."

Cố Cẩm Niên lắc đầu.

Thực hiện tốt thương hội, mọi người kiếm tiền, phía trên lệnh cho phía dưới lưu ý tin tức, đây là chức trách, ngươi không lưu ý tin tức, ta đổi sang chưởng quỹ mới, xem lúc đó ngươi dễ chịu hay ta dễ chịu.

Hơn nữa nghe ngóng tình báo, nhìn như rất cao cấp, nghe có vẻ như rất lợi hại.

Nhưng thật ra là gì?

Kỳ thật không phải nghe người ta tán dóc, cảm thấy tin tức hữu dụng thì lưu lại, quay về kiểm chứng một chút, tra ra là thật, lưu lại hồ sơ.

Tra ra là giả, vậy mặc kệ chứ sao.

Đám thái giám trong cung và còn có những người đọc sách kia có nhiệm vụ phân loại tin tức, tổng hợp lại toàn bộ tin tức nhìn như vô bổ, sau đó để cho đám hàn môn muốn nổi bật vượt hẳn mọi người đó cẩn thận nghiên cứu.

Nếu phát hiện có vấn đề, hoặc là liên tưởng đến chuyện gì, mau chóng báo lên, ghi cho ngươi một công lao, tích lũy ba nhiêu công lao, rồi cho ngươi đi địa phương nào đó làm Huyện lệnh, cũng coi là phúc báo của ngươi.

Xin hỏi có hợp lý không?

"Trẫm đã hiểu rồi ."

"Trẫm đã hiểu rồi."

"Thành lập thương hội, làm buôn bán giao dịch, mặc dù không kiếm được bao nhiêu bạc, nhưng cũng có thể kiếm chút bạc, xem như bù vào, cộng thêm một năm triều đình phụ cấp hai mươi vạn lượng hoàng kim, kể từ đó, nhân lực có sẵn, hơn nữa còn có thể tiết kiệm được nhiều chi tiêu, là ý này đúng không?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế triệt để nghĩ thông suốt.

Nhưng có một điểm hắn đã nói sai.

Ai nói không kiếm được bạc?

Có điều lời này Cố Cẩm Niên không nói, nói cái này ra cũng không có ý nghĩa gì.

Đợi chút đã.

Ngay một giây này, Cố Cẩm Niên bỗng nhíu mày, nhìn qua Vĩnh Thịnh Đại Đế hỏi.

"Bệ hạ, ý của người không phải là cái này sao?"

Cố Cẩm Niên chợt ý thức được có vấn đề, hóa ra suy nghĩ của Hoàng đế là mời người đi nghe ngóng tình báo à?

Bà nó, tắc trách rồi.

Vậy không nên nói hai mươi vạn lượng hoàng kim, hẳn là năm mươi vạn lượng hoàng kim á.

Không, một trăm vạn lượng cũng được nữa là.

Lúc nãy thật sự quá không cẩn thận rồi.

"Trẫm đương nhiên là ý nghĩ này, vừa rồi chẳng qua kiểm tra ngươi một chút."

"Khụ khụ."

"Tốt."

"Cố Cẩm Niên nghe chỉ."

Vĩnh Thịnh Đại Đế tằng hắng một cái, có vẻ hơi xấu hổ, bất quá lập tức thần sắc nghiêm túc, muốn tuyên chỉ.

"Học sinh tiếp chỉ."

Cố Cẩm Niên lập tức đứng dậy làm lễ.

"Trẫm giao chuyện tình báo của Đại Hạ cho ngươi toàn quyền phụ trách, hàng năm cố định cấp phát hai mươi vạn lượng hoàng kim, nếu như có nhu cầu đặc thù, có thể nói với trẫm xin khoản ngoài định mức."

"Nếu như việc này xử lý thỏa đáng, trong vòng mười năm có thể kiểm soát tình báo Đại Hạ, trẫm đáp ứng ngươi làm quần thần đứng đầu Đại Hạ, nếu trong vòng ba mươi năm ngươi có thể nắm tình báo Đông Hoang, trẫm hứa phong vương cho ngươi, nếu trẫm không còn tại thế, sẽ lưu di chỉ, ngươi có thể an tâm."

Vĩnh Thịnh Đại Đế hứa hẹn lợi ích, lại càng khiến hai tên thái giám trong lòng nhảy dựng.

Trong vòng mười năm nắm giữ tình báo Đại Hạ, làm người đứng đầu quần thần, đó không phải là Tể tướng đương triều à?

Trong vòng ba mươi năm có thể nắm giữ tình báo Đông Hoang, phong vương?

Đại Hạ từ sau thời Thái tổ, chưa từng có ai được phong vương khác họ nữa.

Đây... là ban thưởng ân điển to lớn đó.

Không, không phải là ban ân nữa.

Mà là sủng ái không cách nào miêu tả.

Cố Cẩm Niên đơn giản không phải hoàng tử, chứ nếu là hoàng tử, Thái tử và Tần Vương điện hạ cũng đừng tranh nữa, nếu không quá mất mặt rồi.

Nhưng, Cố Cẩm Niên lại có vẻ rất bình tĩnh.

Có lẽ bởi vì người xuyên không nên đối với cái bánh của lão bản vẽ ra đã tập mãi thành thói quen.

Cho nên thật sự không có cảm giác quá lớn, đương nhiên còn một nguyên nhân, bản thân vốn dĩ là quyền quý siêu cấp, chẳng quà là được thưởng thành siêu cấp của siêu cấp của siêu cấp mà thôi.

Tác dụng không lớn.

Nhưng có điều tạ vẫn phải tạ.

"Thần lĩnh chỉ, đa tạ bệ hạ."

Đối với chuyện xui xẻo này, Cố Cẩm Niên không cự tuyệt, bởi vì làm nền nhiều như vậy, hắn chỉ là muốn nắm được cái này.

Mang lại lượi ích rất lớn cho hắn.

Thương hội quan gia Đại Hạ.

Là một đại thần khí để điều khiển dư luận thiên hạ trong tương lai.

"Bệ hạ, thần có hai thỉnh cầu."

Cố Cẩm Niên tiếp tục nói.

"Ngươi nói."

Vĩnh Thịnh Đại Đế tâm tình vui sướng vô biên, trực tiếp hỏi.

"Thứ nhất, tu kiến một nơi ở trong kinh đô, tốt nhất chính là phụ cận thư viện Đại Hạ là được, diện tích ít nhất năm trăm mẫu, do phụ thân học sinh điều khiển tướng sĩ trấn thủ, trừ bệ hạ ra, còn lại nếu không được học sinh cho phép thì không ai được bước vào, đồng thời để công bộ điều động ba ngàn công tượng ưu tú phối hợp với học sinh."

"Phải có ít nhất năm trăm người tuổi tác không quá hai mươi lăm tuổi."

Đây là yêu cầu thứ nhất của Cố Cẩm Niên.

"Chuẩn."

Vĩnh Thịnh Đại Đế trực tiếp đồng ý, đây căn bản không phải vấn đề gì.

"Thứ hai, thương hội này tất nhiên phải có danh xưng Hoàng gia, bệ hạ đừng để ý, học sinh đương nhiên sẽ không làm chuyện khác thường gì, mua bán giao dịch bình thường, ngoài ra, tương lai nếu thương hội kiếm lời bạc, nó sẽ thuộc về ta."

Đây là yêu cầu thứ hai.

Đã làm thương hội, khẳng định phải để hoàng thất ra mặt, nếu không tự dưng phát triển cái thương hội, muốn bắt đầu làm từ đầu, khó như lên trời.

"Cái này không sao, trẫm còn chuẩn cho thương hội ngươi được miễn thuế mười năm."

Vĩnh Thịnh Đại Đế khoe khoang.

Thương hội với không thương hội cái gì, hắn xem trọng là tình báo.

Nói một câu không mấy dễ nghe, Cố Cẩm Niên buôn bán có thể kiếm bao nhiêu bạc chứ?

Chỉ cần cam đoan một năm chi tiêu hai mươi vạn lượng hoàng kim là tốt, đừng vượt quá nhiều, lúc đó Vĩnh Thịnh Đại Đế lại không được vui vẻ.

Về phần kiếm được bao nhiêu?

Hắn không cảm thấy có thể kiếm được bạc.

Xem như thật sự kiếm được, có thể có bao nhiêu?

Một ngàn lượng? Một vạn lượng? Mười vạn lượng? Cùng lắm là một năm một trăm vạn lượng lại có thể thế nào?

Xem như làm cho Cố Cẩm Niên vui vẻ hơn một chút đi, trực tiếp miễn thuế.

Thật là một tên mê tiền.

"Được, bệ hạ, vậy người viết vào trong thánh chỉ đi, đóng ấn nữa."

Cố Cẩm Niên cười.

Miễn thuế?

Vậy cám ơn ngài nha.

"Được, làm như trẫm sẽ đổi ý vậy."

"Kiếm chút bạc mà thôi, coi như ngươi kiếm nhiều, trẫm cũng sẽ không để ý."

"Coi thường trẫm quá đấy."

Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút tức giận, mình là loại người này sao?

Một ít bạc mà thôi?

Ha ha.

"Được rồi, Cẩm Niên, trẫm còn có việc, về cung trước."

"Chuyện của ngươi, tháng sau trẫm sẽ an bài cho ngươi, động tác quá lớn, sẽ gây sự chú ý, từ từ sẽ đến."

Vĩnh Thịnh Đại Đế nói, hắn muốn hồi cung.

Về phần chuyện đó, quả thật, không thể nóng vội, từ từ rồi sẽ đến, không vội một tháng này.

"Bệ hạ vạn tuế."

Cố Cẩm Niên mỉm cười.

Mà Ngụy Nhàn cũng trước tiên đưa ra hai trăm tờ ngân phiếu, tổng giá trị một ngàn lượng hoàng kim, một chồng thật dày.

Sau khi nhận lấy, tâm trạng Cố Cẩm Niên càng vui vẻ hơn.

Cảm giác tương lai càng ngày càng tốt.

Như thế.

Vĩnh Thịnh Đại Đế rời đi.

Mang theo Ngụy Nhàn và Lưu Ngôn.

Chờ sau khi rời khỏi thư viện Đại Hạ, Vĩnh Thịnh Đại Đế không nhịn được nữa bật cười thành tiếng.

"Ngụy Nhàn, Lưu Ngôn."

"Các ngươi có phát hiện ra không?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế vừa nói vừa cười.

Hai người nhìn Hoàng đế vui vẻ như vậy, tâm trạng cũng vui vẻ theo.

Nhưng hai người họ không phát hiện ra chuyện gì.

Nên không trả lời.

"Cẩm Niên ấy à."

"Càng ngày càng giống trẫm."

"Ha ha ha ha ha."

Vĩnh Thịnh Đại Đế cười ra tiếng.

Rất thoải mái.

Ngụy Nhàn và Lưu Ngôn hơi nghẹn lời, nhưng ngay sau đó trên mặt cùng biểu hiện vui mừng.

Nhắm mắt nói.

"Đúng đúng đúng."

"Bệ hạ nói rất đúng, đúng, đúng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận