Đại Hạ Văn Thánh

1256 Tri Thánh, mới biết Thánh đạo khó! Đại Hạ trưng thu thuế, quận Giang Trung nộp thuế lương thực!(6)

Một vạn vạn người, muốn xây dựng xong một thành trì mới, sau đó trồng lương thực, nửa năm đầu chỉ có thể cung cấp lương thực cho họ, nếu không dân chúng biết ăn cái gì?

Dù một người một ngày ăn không nhiều, nhưng cũng cần năm lạng gạo đấy có được hay không hả?

Tổng cộng lại là năm ngàn vạn thạch lương thực.

Sau đó chi phí vận chuyển và đủ thứ nữa thì ít nhất phải gấp sáu lần.

Nói cách khác, phải cần ba vạn vạn thạch lương thực, mới có thể giải quyết vấn đề di cư, mà nhân khẩu di cư không nhiều, Binh bộ cùng Hộ bộ đã đi thăm dò qua tình hình ốc đảo.

Mỗi một ốc đảo tương đương với nửa quận Giang Trung, nhân khẩu quận Giang Trung sắp lên đến bốn vạn vạn.

Muốn làm ốc đảo phồn vinh hưng thịnh, ít nhất cần di cư khoảng hai vạn vạn người, sau đó theo thời gian, đời con đời cháu tăng lên nữa cũng khá đủ.

Một thạch lương thực bình thường là sáu lượng bạc, ép giá xuống còn bốn lượng rưỡi là đến cực hạn.

Trong đó cần chuẩn bị mười bốn vạn vạn lượng tiền lương thực, đó là chưa bao gồm đồ ăn cho ngựa tốt, cùng với một vài thứ khác nữa?

Chung quy không có khả năng chỉ ăn gạo thôi đúng không?

Cho nên Hộ bộ tính toán ra kết quả cuối cùng.

Năm mươi vạn vạn lượng bạc là có thể giải quyết tất cả phiền phức.

Vương triều Đại Hạ có không?

Không có.

Bây giờ thiên tai kết thúc rồi, hai địa phương là quận Giang Ninh và quận Giang Lăng được miễn thuế, quận Lũng Tây, quận Đông Lâm, quận Nam Địa cũng được miễn thuế.

Vương triều Đại Hạ có một phần ba nguồn thu thuế đã được miễn.

Quận Giang Trung không được miễn thuế, nhưng mọi người căn bản không ôm kỳ vọng, trong suy nghĩ của họ, không miễn thuế cho quận Giang Trung là vì sợ dao động đến nền tảng lập quốc.

Nhưng bất kể như thế nào, năm nay chắc chắn sẽ không thu thuế.

Ít nhất phải chờ sang năm rồi nói sau.

Một năm vương triều Đại Hạ thu thuế được hai vạn vạn lượng bạc, khấu trừ thượng vàng hạ cám, chi tiêu cho Binh bộ, chi tiêu cho quan viên, còn có các khoản chi tiêu lớn lớn nhỏ nhỏ mà ngươi căn bản không thấy được.

Hàng năm cũng chỉ còn lại ba bốn ngàn vạn lượng bạc.

Đấy là không thể xảy ra đại tai đại nạn.

Năm mươi vạn vạn lượng bạc, lấy đâu ra?

Tính theo tất cả hướng tốt, ít nhất năm mươi năm nữa mới có thể giải quyết.

Cho nên Hộ bộ đưa ra một đề nghị.

Đình chỉ kế hoạch di cư đến ốc đảo.

Trì hoãn trùng tu khu vực thiên tai, cũng đừng nghĩ đến hai năm, chuẩn bị năm năm cũng không sai biệt lắm, chẳng những bớt bạc đi, hơn nữa còn có thể cấp phát dần dần theo từng đợt.

Cứ như vậy, đúng là có thể chế tạo chiến giáp, tăng lên quốc lực.

Chẳng qua, thiên địa chúc phúc này, chúng ta cũng đừng nghĩ tới nữa, giữ lại cho quân vương đời sau chậm rãi xử lý đi.

Tương đương với lưu lại chút vốn liếng.

Nhưng đối mặt với lựa chọn này, Vĩnh Thịnh Đại Đế rõ ràng không vui.

Thân là đế vương, ông đương nhiên biết, nếu có thể giải quyết vấn đề ba khu vực thiên tai, đồng thời hoàn thành di cư ốc đảo, đối với mình sẽ là tăng thêm một nét bút mực đậm, công lao sẽ vượt qua phụ thân của mình.

Trò giỏi hơn thầy.

Quang vinh như vậy, không có khả năng ông sẽ từ bỏ.

Nhưng Hộ bộ cũng không phải không ủng hộ, một chữ, bạc.

Không có bạc là không thể hoàn thành tốt mọi chuyện.

Hơn nữa còn là chuyện lớn như thế, khổng lồ như thế.

Hà Ngôn thật sự vừa nói thiếu một câu, thế hệ nào hãy làm tốt chuyện của thế hệ đó, bệ hạ ngài có thể nghỉ ngơi, vương triều Đại Hạ đã bắt đầu hướng lên cường thịnh, ngài không cần làm gì cả, chờ hai mươi năm sau, thời kỳ cường thịnh sẽ đến.

Đến lúc đó tất cả công lao vẫn là của ngài.

Nhưng lời này Hà Ngôn không nói ra.

Không thể nói.

Trong điện Dưỡng Tâm.

Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút trầm mặc, một khoản bạc khổng lồ như thế, ông thật không biết lấy ở đâu ra.

"Thực sự không được nữa, nếu không hãy tập kết đại quân, tiêu diệt nước Hung Nô?"

Lúc này, Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, ông nghĩ tới một biện pháp kiếm tiền.

Diệt nước Hung Nô.

Bạc của nước Hung Nô tuyệt đối không ít, năm mươi vạn vạn lượng bạc thì khẳng định là không có, nhưng mười vạn vạn lượng không thoát được, hơn nữa nếu quả như thật sự công chiếm được nước nước Hung Nô, rồi bán tất cả mọi thứ thành tiền, lại bắt tướng sĩ nước Hung Nô làm nô lệ.

Ít nhất cũng giải quyết được hơn một nửa số chuyện, thậm chí giải quyết toàn bộ đều không đủ vì đất nước.

Vương đình nước Hung Nô không có nhiều bạc, nhưng nước Hung Nô lại có rất nhiều thương nhân, nếu đánh nhau, sung công toàn bộ chỗ bạc này, thật sự vẫn có thể xem là một ý kiến hay đấy.

"Bệ hạ, ngài cũng đừng nghĩ nữa."

"Trước tiên không nói có thể đánh bại nước Hung Nô hay không, cho dù thật sự đánh bại, vương triều Phù La cùng vương triều Đại Kim đều không phải ăn chay."

"Còn nữa, chúng ta bên này thiếu bạc, bệ hạ ngài lại muốn đánh trận, ngài cảm thấy thích hợp sao?"

"Vả lại, chúng ta lấy lý do gì đề khai chiến? Hội Đồng Minh xem như một lý do, nhưng lý do này cũng không tốt."

Hà Ngôn nói với vẻ bất đắc dĩ.

Đánh trận kiếm bạc chính xác không phải chuyện xấu, nhưng vấn đề là tình hình bây giờ, đánh không được.

Lý do là không có lý do.

Quốc gia còn phải xử lý trăm công nghìn việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận