Đại Hạ Văn Thánh

Chương 551 Vạn dân như biển, nguyện cùng Thế tử tập thể chịu chết!(5)

Mộng ảo như bọt biển.

Nhưng mà vào lúc này.

Một giọng nói kinh ngạc lại lần nữa hô lên.

“Các ngươi nhìn, đây là gì.”

“Mau nhìn, đây là gì.”

Theo tiếng kinh hô vang lên.

Một chùm ánh sánh vô cùng hừng hực rớt xuống từ trên bầu trời.

Từng đạo ánh sáng từ bốn phương tám hướng khắp vương triều Đại Hạ vọt đến.

Chiếu rọi trên ngưười Cố Cẩm Niên.

Đây là Thánh hiền các nơi. Đây là Thánh hiền từ xưa đến nay.

Những Thánh hiền này nghe được giọng nói của Cố Cẩm Niên đã cảm ứng được, giờ khắc này đã cho sự tán thành mãnh liệt nhất.

Bên trong Kinh đô, ngoài đại lao Hình bộ.

Bước chân của Cố Cẩm Niên kiên định, trên khuôn mặt không sợ sống chết.

Mà phía sau hắn lại chiếu rọi vạn cổ!

Dưới chân hắn ánh sáng vạn trượng. Phía sau hắn hiển hiện hàng dài.

Từng vị tiên hiền xuất hiện sau lưng hắn, cùng hắn đồng hành.

Đây là quang huy vạn cổ vương vãi xuống, chiếu rọi khiến Cố Cẩm Niên trông như một vị Thánh.

Mọi ngưười ngơ ngác nhìn tất cả.

Đây là điều không thể tưởng tượng nổi.

Đây là điều không gì sánh kịp.

Đến cuối cùng người đọc sách cũng đi theo.

Dân chúng cũng đi theo.

Đám người trùng điệp hướng về phía pháp trường.

Đám người phun trào, là cảnh tượng trước nay chưa từng có.

Vĩnh Dạ sắp đến nhưng vào giờ khắc này, Cố Cẩm Niên hóa thành ánh sáng duy nhất đâm nát tất cả bóng đêm trong trời đất.

Sắc mặt hắn không sợ.

Hắn coi nhẹ sống chết.

Trong lòng hắn có đại nghĩa.

Nếu như chết mà có thể đổi lấy chính khí hạo đãng thì hắn không sợ.

Lúc này.

Mỗi bước của Cố Cẩm Niên.

Đinh tai nhức óc.

Bởi vì phía sau là ngàn vạn dân chúng.

Mỗi bước của Cố Cẩm Niên.

Ánh sáng vạn cổ dưới chân hắn.

Tất cả Thánh hiền từ xưa đến nay đều ở bên cạnh hắn.

Bách quan Kinh đô nhìn thấy tất cả. Bọn họ hoàn toàn động dung. Thậm chí có một số quan viên cũng vội vàng đi theo.

Vì chính nghĩa trong lòng.

Bát Vương nhìn thấy cảnh này, sắc mặt của từng người khó coi. Chuyện đã đến nước này có Vương gia muốn rời khỏi, hắn không dám náo loạn thêm, cũng không muốn tiếp tục náo loạn thêm.

Còn náo loạn nữa sẽ thật sự xảy ra chuyện.

Nhưng có vài Vương gia có thái độ kiên định lạ thường khiến cho mấy Vương gia kia không dám rời khỏi.

Như thế.

Cố Cẩm Niên đi vào trong pháp trường.

Thượng thư Hình bộ ngồi ở chủ vị, sau khi Cố Cẩm Niên xuất hiện, ông ấy lập tức đứng dậy, không dám có bất kỳ chút khinh thường nào.

Hướng về phía Cố Cẩm Niên cúi đầu thật sâu.

Hôm nay bài ca chính nghĩa của Cố Cẩm Niên đã đủ để có được sự tôn trọng của tất cả người trong thiên hạ.

Còn nữa, Cố Cẩm Niên vì dân mà chết, điểm này càng làm ông ấy thêm khâm phục.

Nhất là Cố Cẩm Niên thật ra hoàn toàn có thể chọn từ chối nhưng Cố Cẩm Niên từ đầu đến cuối đều không làm khó triều đình chút nào, không làm khó Hình bộ chút nào.

Khí lượng như vạy, khẳng khái như vậy.

Khiến ông ấy mặc cảm, xấu hổ không chịu nổi.

“Gặp qua Thế tử điện hạ.”

Từ Bình hướng phía Cố Cẩm Niên cúi đầu thật sâu.

Mà Cố Cẩm Niên cũng không nói nhiều chỉ lẳng lặng nhìn tất cả.

“Còn không hành hình, chờ đợi đến khi nào?”

Tiếng rống giận dữ lại vang lên.

Là Vương gia đốc thúc.

Trước mắt chỉ còn một khắc đồng hồ là Cố Cẩm Niên sẽ đầu rơi khỏi cổ.

Hắn ta không muốn phức tạp.

Hiện tại lập tức chém Cố Cẩm Niên.

Đối mặt với đốc thúc của Vương gia.

Giọng nói của Từ Bình cũng không khỏi vang lên.

“Ta chính là Thượng thư Hình bộ của Đại Hạ, chém hay không chém là do lão phu quyết đinh, còn không phiền Vương gia người đến đốc thúc.”

Bực tức đáp lại.

Từ Bình cũng giận.

Đã đến mức này, trong mắt người trong thiên hạ đều nhìn rõ hành động của Cố Cẩm Niên nhưng vẫn muốn giết sao?

Dựa vào cái gì?

Lại vì sao?

Nghe nói như vậy, sắc mặt Vương gia vừa nói lập tức trở nên vô cùng khó coi.

Lúc này.

Từ Bình hướng phía Hoàng cung, trực tiếp quỳ xuống chắp tay nói.

“Thần, Từ Bình, Thượng thư Hình bộ Đại Hạ, hôm nay nguyện vì Cố Cẩm Niên chờ lệnh.”

“Thế tử điện hạ vì dân chúng Đại Hạ giải oan. Lúc trước có việc thủy tai của quận Giang Ninh, sau có việc hòa thân của Hung Nô. Nay có kiếp nạn của phủ Bạch Lộ, công đức vô lượng. Chính là công thần nòng cốt của Đại Hạ.”

“Nếu như hôm nay chém quyết Thế tử thì lão phu không còn mặt mũi nào mà làm Thượng thư Hình bộ. Về lý không dung mà về tình cũng không dung.”

“Xin bệ hạ khai ân tha cho Thế tử.”

Từ Bình nói.

Không ai có thể ngờ là Thượng thư Hình bộ, quan viên thiết diện vô tư nhất Đại Hạ vào giờ khắc này lại cầu tình vì Cố Cẩm Niên.

Thậm chí lấy việc từ quan làm đại giá để đổi lại một con đường sống cho Cố Cẩm Niên.

Đây không phải vận hành, cũng không phải quan hệ mà là hành động của Cố Cẩm Niên khiến Từ Bình hoàn toàn hiểu rõ như thế nào là công đạo, như thế nào là chính nghĩa.

Hình bộ vốn phải lo liệu công đạo.

Gặp công mà không được công mới là cái sai chân chính của Hình bộ.

Sau khi Từ Bình quỳ lạy.

Nháy mắt lại một bóng người nữa xuất hiện.

“Thần, Dương Khai, Thượng thư Lễ bộ Đại Hạ hôm nay nguyện vì Cố Cẩm Niên chờ lệnh.”

“Nếu như chém quyết Thế tử, thần cũng không có mặt mũi nào làm quan.”

“Biết lễ mà bất lịch sự như vậy thì sao có thể làm quan viên Lễ bộ.”

Thượng thư Lễ bộ ra mặt.

Ông ấy dứt khoát kiên quyết, ra mặt vì Cố Cẩm Niên chờ lệnh.

Hai vị Thượng thư vì Cố Cẩm Niên chờ lệnh. Đây thật đúng là làm cho người kính sợ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận