Đại Hạ Văn Thánh

Chương 401 Ta Cố Cẩm Niên, hôm nay vì quốc Lập Ngôn, giương quốc uy, ngưng quốc hồn, đúc quốc cốt!(6)

Hắn tức giận.

Hắn phẫn nộ.

Giây phút này, trong đầu hắn ta không ngừng nhớ lại Cố Cẩm Niên ở trên yến hội, một bài Mãn Giang Hồng đó.

Ánh mắt Cố Cẩm Niên cao cao tại thượng, nhìn những người Hung Nô hắn như nhìn heo chó.

Điều này làm sao không khiến hắn phẫn nộ?

"Đại hoàng tử."

"Ván đã đóng thuyền, không thay đổi được."

"Bây giờ chờ đợi tin tức."

"Nếu cưới công chúa bình thường cũng có tác dụng thì mọi chuyện dễ bàn."

"Còn nếu vô dụng, thì càng phiền toái."

Tể tướng Hung Nô Mộc Cáp Nhĩ có vẻ bình tĩnh.

Bởi vì không có cách nào khác, chuyện cũng đã phát sinh, còn có thể nói cái gì?

Trước mắt chỉ chờ trong nước truyền tin đến, nếu hòa thân không có vấn đề gì lớn, vậy thì cứ như thường lệ đi.

Còn nếu có vấn đề thì thật phiền phức.

Mộc Cáp Nhĩ đang nói chuyện, một bóng người nhanh chóng đi vào, mang theo một phong thư.

"Tướng gia."

"Đây là hồi âm của vương thượng."

Nguời đó giao thư cho Mộc Cáp Nhĩ.

Hắn ta lập tức đứng dậy, nhận thư, mở thư ra là giấy trắng, có điều Mộc Cáp Nhĩ ép ra một giọt máu tươi nhỏ lên phong thư.

Trong chốc lát, trên thư hiện ra nội dung.

Đại hoàng tử cũng kìm lại tức giận, nhìn qua Mộc Cáp Nhĩ, trong ánh mắt có chút hiếu kỳ.

Một lát, Mộc Cáp Nhĩ cầm thư vẫy nhẹ, trong chốc lát phong thư hóa thành tro tàn, thiêu hủy sạch sẽ.

Đây là mật tín.

Chỉ có một người xem được, dùng máu tươi của người nào thì người đó mới có thể xem, chỉ định Mộc Cáp Nhĩ mới có thể đọc được.

"Mộc tướng, phụ vương nói thế nào?"

Tề Tề Mộc hiếu kì, nhìn qua Mộc Cáp Nhĩ hỏi, trong lòng có chút khẩn trương, lo lắng phụ vương trách cứ hắn.

"Có chuyện rồi."

"Ý Vương thượng rất rõ ràng, không chấp nhận an bài của Đại Hạ, công chúa này không được."

"Phải là công chúa thật sự của Đại Hạ, chứ một nữ nhi của thần tử thì tuyệt đối không được đồng ý."

Mộc Cáp Nhĩ thở dài nói.

"Nữ nhi của thần tử chính xác không ổn, nhưng vấn đề là, bây giờ dù chúng ta nháo loạn, thì thái độ của Hoàng đế Đại Hạ, hôm nay cũng nhìn thấy rồi."

"Chỉ sợ hắn không đồng ý."

Tề Tề Mộc nhẹ gật đầu, hắn ta cũng không chấp nhận nữ nhi thần tử gì đó, nhưng trên yến hội, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng rõ ràng cự tuyệt.

Nếu lại cứng rắn yêu cầu, chỉ sợ sẽ rước lấy phiền phức.

"Không."

"Vương Triều Phù La cùng Vương Triều Đại Kim sẽ giúp chúng ta."

"Bây giờ Hung Nô ta lại bị cắt giảm quốc vận, nhất định phải có vị công chúa chân chính, bằng không mà nói, sẽ rất phiền phức."

"Hơn nữa ý tứ của vương thượng cũng rất rõ ràng, nếu Đại Hạ không đáp ứng."

"Vậy thì khai chiến."

Ánh mắt Mộc Cáp Nhĩ kiên định nói.

Đây là ý tứ của Hung Nô quốc.

Lời vừa nói ra, Tề Tề Mộc lập tức vui mừng, hắn ta cũng muốn khai chiến.

Những nhục nhã hôm nay, hắn ta phải đòi lại toàn bộ, từ trên chiến trường đòi lại.

"Có Vương Triều Phù La và Vương Triều Đại Kim trợ giúp, chúng ta hoàn toàn không sợ."

"Vậy hết thảy, làm phiền tướng gia."

Tề Tề Mộc nói, phẫn nộ trong lòng cũng vơi đi một ít.

Dù sao chỉ riêng nước Hung Nô, khẳng định không đối kháng được Vương Triều Đại Hạ, nhưng có thêm Vương Triều Phù La và Vương Triều Đại Kim thì khác.

Có hai vương triều này gia nhập, Vương Triều Đại Hạ tuyệt đối không dám có nửa phần phách lối.

Như thế, đại điện yên tĩnh lại.

Mà trong kinh đô.

Cố Cẩm Niên đi dạo trên đường, hắn cũng không biết mình đang ở đâu, chỉ cứ đi mà chẳng có mục đích gì.

Ven đường có bách tính nhận ra hắn.

Không khỏi kinh ngạc hô một tiếng thế tử.

Nhưng Cố Cẩm Niên không để ý đến, mà tiếp tục đi thẳng.

Trong lòng của hắn có tích tụ.

Nói tới nói lui vẫn là chuyện hòa thân.

Xua đi cũng không tiêu tan.

Hòa thân, lợi quốc lợi dân.

Không hòa thân, đánh nhau vì thể diện.

Hắn không tìm thấy một lý do nào vững vàng chắc chắn cả, không tìm thấy một lý do nào có thể phản bác.

Ở trước mặt hắn, không phải đơn giản chỉ một người hai người, mà là quy tắc.

Là quy củ.

Một ngọn núi lớn không cách nào vượt qua.

Cũng vào lúc này.

Ở một trạch phủ.

Một bóng dáng đã thu hút ánh mắt của Cố Cẩm Niên.

Là một nữ tử, nàng đứng ở trong trạch phủ, ngẩn người nhìn cây cối.

Đây là Giang phủ.

Phủ trạch của Lễ bộ hữu thị lang.

Lúc này, phủ trạch đã sớm treo đèn lồng đỏ chót, ai cũng biết nữ nhi của thị lang đại nhân được phong làm công chúa.

Sẽ phải xuất giá.

Trước cổng Phủ trạch rất náo nhiệt, giăng đèn kết hoa, nhưng bên trong phủ trạch, nữ tử này bị mười mấy thị nữ trông coi.

Trên gương mặt xinh đẹp lộ rõ sự chết lặng.

Chỉ một liếc mắt, tâm trạng Cố Cẩm Niên càng thêm nặng nề.

Người sau không chú ý đến Cố Cẩm Niên, vẫn chỉ si ngốc ngơ ngác nhìn cây cối.

Bởi vì nàng biết, chờ đợi nàng là tương lai chết lặng không chịu nổi, là sống không bằng chết.

Nhưng nàng không có sức phản kháng.

Đối mặt với thế giới này.

Đối mặt với vương triều này.

Nàng không phản kháng được.

Gia tộc, người trong lòng, v.v tất cả nàng đều không có cách nào để phản kháng, không phải là không có dũng khí đi tìm cái chết, mà là không dám chết.

Không nói một lời.

Cố Cẩm Niên trực tiếp rời đi, hắn không muốn tiếp tục đứng ở chỗ này, không đành lòng.

Rời đi.

Uất khí trong lòng Cố Cẩm Niên càng nặng thêm, hắn đi đến một tửu quán, không để ý ánh mắt người khác, chỉ mua vài hũ rượu.

Sau đó trở lại thư viện.

Mặc kệ ai chào hỏi cùng hắn, Cố Cẩm Niên đều không trả lời.

Chỉ một thân một mình đi đến một nơi yên tĩnh, lặng lẽ uống rượu.

Là trốn tránh.

Đúng.

Cố Cẩm Niên đang trốn tránh.

Chuyện hòa thân, hắn đã không giúp được.

Cũng không có cách nào giúp.

Ực ực ực.

Rượu trôi xuống cổ họng, men say rượu đánh tới, Cố Cẩm Niên dựa vào thân cây, định cứ như vậy say mèm mấy ngày.

Chờ tỉnh lại, công chúa cũng đã xuất giá.

Cứ thế tất cả đều không liên quan gì tới hắn nữa, chuyện này coi như chưa từng xảy ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận