Đại Hạ Văn Thánh

1175 Thiên mệnh giúp ta, thần thú ngũ phương trấn nạn hồng thủy! Đá lửa thiên ngoại hiện ra ở kinh đô!(5)

Đối mặt với đan dược dạng này, Ninh Vương không chút gợn sóng.

"Bây giờ Bản Vương rất hiếu kì, vì sao các ngươi muốn nhằm vào Cố Cẩm Niên?"

"Người có triển vọng sao nhất định phải vào triều đường Đại Hạ?"

Ninh Vương hết sức tò mò, theo lý thuyết thì phủ Đại Đạo cùng Cố Cẩm Niên không oán không cừu?

Vì sao muốn tìm Cố Cẩm Niên gây phiền phức?

"Sư đệ ta, muốn dùng Cố Cẩm Niên để thí luyện, rèn luyện đạo lý tư tưởng của bản thân, tìm ra Thánh đường, cũng tranh đoạt Thiên mệnh với Cố Cẩm Niên."

"Vương gia, Thiên mệnh tương lai không chỉ là tranh ấn ký Thiên mệnh, mà còn tranh khí vận của một người."

Lục Vân lên tiếng nói.

"Nếu Thiên tai Đại Hạ cứ trôi qua như vậy, Bản Vương sẽ đồng ý với ngươi."

Ninh Vương nói ra suy nghĩ của ông ta.

"Đa tạ Vương gia."

"Xin Vương gia yên tâm, tin tưởng phủ Đại Đạo là lựa chọn chính xác nhất của Vương gia."

"Học sinh cáo lui."

Đối phương nói lời cảm tạ, sau đó rời khỏi thư phòng.

Đợi sau khi Lục Vân rời đi.

Hầu Quân không khỏi lên tiếng.

"Vương gia."

"Ngài cảm thấy như thế nào ?"

Hầu Quân dò hỏi Ninh Vương.

Nghe Hầu Quân hỏi vậy, Ninh Vương hơi trầm ngâm.

Một lát sau, ông ta trả lời.

"Nếu trận Thiên tai này, triều đình không ngăn cản nổi, lúc đó Bản Vương lại nổi binh cũng không muộn."

"Nếu triều đình ngăn được trận Thiên tai này, hắn ta nói không sai, không thể tạo lợi thế."

"Yên lặng theo dõi kỳ biến, chưa chắc không phải là một lựa chọn tốt."

Ninh Vương nói, đây là ý nghĩ của ông ta.

"Vương gia anh minh."

Hầu Quân cũng gật đầu, công nhận lời nói này.

Như thế.

Một canh giờ sau.

Ở trong một dãy núi.

Bóng dáng Lục Vân xuất hiện trên một ngọn núi.

"Báo cho Phủ chủ, Ninh Vương đã đồng ý kế hoạch."

Lục Vân nói với ngữ khí bình tĩnh.

Mà lúc này, một giọng nói khác cũng đáp lại.

"Tuân mệnh."

"Thuật tung hoành của sư huynh, quả nhiên là cao thâm khó lường, chỉ dăm ba câu đã làm Ninh Vương tín nhiệm sư huynh rồi."

Giọng nói kia vang lên, mang theo khen ngợi.

Chỉ là Lục Vân không hề đắc ý, ngược lại chỉ bình tĩnh tự nhiên nói.

"Đây không tính là gì, ta còn chưa dùng tới đại thần thông kích động, thuật tung hoành là thuật đệ nhất thiên hạ."

Lục Vân lên tiếng, cũng không tự đắc, giống như không cảm thấy bản thân mạnh bao nhiêu.

Đối phương không nói, biến mất ngay tại chỗ.

Sau một lúc lâu, một giọng nói lầm bầm lẩm bẩm cũng chậm rãi vang lên.

"Mặt đất bao la, long xà cùng nổi lên, trong thế giới Thiên mệnh, ai làm chủ thăng trầm."

Mà cùng lúc đó.

Bên trong quận Nam Địa.

Chuyện xấu cũng xảy ra vào thời điểm này.

Cố Cẩm Niên lấy Đinh Thủy Kỳ Tiên Thiên khống chế dòng nước.

Ban đầu mọi thứ đều nằm trong khống chế, nhưng đột nhiên, các nơi ở quận Nam Địa bộc phát nạn lũ lụt, băng tuyết tan chảy, hình thành lũ quét đáng sợ.

Chuyện xảy ra quá đột ngột, cho đến sau khi lũ lụt bộc phát nửa canh giờ, Cố Cẩm Niên mới biết được.

Là có người đến đây truyền tin.

"Hầu gia."

"Ngụy Vương điện hạ tới báo, các nơi ở quận Nam Địa đột nhiên xảy ra biến hóa, sông băng tan chảy, hình thành lũ lụt, thương vong rất nhiều."

"Xin Hầu gia nhanh chóng viện trợ."

Giọng nói vang lên rất lớn.

Trên bầu trời.

Cố Cẩm Niên vừa mới khôi phục một phần pháp lực, lại nghe được lời này, sắc mặt không khỏi thay đổi.

Gần như ngay lập tức, Cố Cẩm Niên từ trên trời hạ xuống mặt đất.

"Đang yên đang lành sao lại xảy ra chuyện như vậy?"

"Có mang bản đồ đến không?"

Cố Cẩm Niên hơi cau mày nói.

"Hầu gia, bản đồ ở đây."

Đối phương giao bản đồ cho Cố Cẩm Niên, mười sáu nơi bộc phát nạn lũ lụt, toàn bộ được đánh dấu ở trong đó.

Đồng thời mở miệng giải thích.

"Cái này cũng không chính xác, khoảng nửa canh giờ trước, băng tuyết ở những địa phương này hòa tan rất nhanh, một chút thời gian phản ứng cũng không có, hơn nữa mấy nơi xảy ra nạn lụt đã tụ hợp lại."

"Gây ra ảnh hưởng rất lớn, Ngụy Vương đã tăng thêm mười lăm vạn tướng sĩ đến viện trợ các nơi rồi."

Dáng vẻ của tướng sĩ vô cùng lo lắng.

Biết được việc này, Cố Cẩm Niên không khỏi hít sâu một hơi.

Mười sáu nơi đột nhiên bộc phát, nhất định là có người đang âm thầm giở trò.

"Đã đến lúc này, chúng còn muốn tiếp tục làm loạn sao?"

Cố Cẩm Niên nhíu chặt lông mày.

Nhưng hắn cũng không chậm trễ, cầm bản đồ trong tay, trực tiếp chạy tới nơi bị lũ lụt.

Trên bầu trời.

Lũ lụt quét mạnh như hổ.

Quan sát từ trên cao xuống, dòng lũ này vô cùng kinh khủng, trực tiếp bao phủ một địa phương, không chừa một con đường sống nào.

Mà loại lũ lụt này là do băng tuyết tan chảy tạo thành, lạnh đến thấu xương, dân chúng bình thường rơi vào trong đó, chưa đến mười lần hô hấp, đã mất đi ý thức, không hề có một chút năng lực phản kháng nào.

Cho dù là Võ giả, cũng không chịu nổi cái lạnh thấu xương này.

"Định."

Cố Cẩm Niên điều khiển Đinh Thủy Kỳ, trực tiếp khống chế lũ lụt, nhưng pháp lực gần như đã bị tiêu hao hết sạch.

Lũ lụt nơi này quá đáng sợ.

Ổn định lũ lụt xong, dùng Đinh Thủy Kỳ điều khiển, phân chia thành hai nửa, đổ nước về phía cây cối ruộng đồng bên cạnh.

Gần nửa canh giờ, nơi có tình hình tai họa lớn nhất mới bị Cố Cẩm Niên khống chế lại.

Chỉ riêng lũ lụt nơi này, cũng đã rộng ít nhất ngàn thước, lũ quét dữ dội, vô cùng đáng sợ.

Giải quyết xong một nơi.

Cố Cẩm Niên ngựa không dừng vó, trực tiếp chạy tới vùng bị thiên tai tiếp theo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận