Đại Hạ Văn Thánh

1783 Trời không sinh Cố Cẩm Niên ta, Kiếm đạo muôn đời như đêm dài, kiếm đến!(5)

Ở trong một tòa cổ thành.

Một đứa bé con đang đứng dưới tuyết lớn, chịu đựng gió rét, đứa bé cũng đang vung vẩy trường kiếm trong tay.

Nó chưa hề nói một câu.

Chỉ có một nữ hài làm bạn cạnh nó, không nói nhiều lời, chỉ lẳng lặng chờ đợi.

Cứ như thế, thời gian trôi qua từng chút từng chút.

Xuân đi đông tới.

Không biết bao nhiêu năm tháng.

Đứa bé đã thành thiếu niên, nữ hài cũng thay đổi thành thiếu nữ, hai người làm bạn mười năm, cuối cùng thiếu niên cầm kiếm, nhìn qua thiếu nữ rồi chậm rãi nói.

"Ta muốn rời đi."

Thiếu niên lên tiếng, ngữ khí bình tĩnh.

"Được."

Thiếu nữ không nhiều lời, hoàn toàn như trước đây, chỉ lẳng lặng ngồi ở bên cạnh, thậm chí cũng không có một lời nghi hoặc, giống như bất kể thiếu niên làm gì, nàng cũng đều sẽ ủng hộ.

Nghe vậy, thiếu niên hơi im lặng, cuối cùng mỉm cười, cầm kiếm, rời khỏi tòa thành này.

"Ta sẽ trở về."

Lúc ly biệt, thiếu niên lên tiếng, hắn ta nhìn qua thiếu nữ rồi nói ra câu này.

"Lúc nào?"

Thiếu nữ hỏi hắn ta, đơn giản mà trực tiếp.

"Chờ đến lúc ta trở thành kiếm khách đệ nhất thiên hạ."

Thiếu niên mỉm cười, dáng dấp hắn ta cũng không phải là đặc biệt đẹp, nhưng ở trong mắt thiếu nữ lại có vẻ đẹp rất đặc biệt.

"Được."

Thiếu nữ gật đầu, cười nhẹ nhàng một tiếng, không có quá nhiều ngôn ngữ, chỉ đưa mắt nhìn đối phương.

Nhưng đợi sau khi thiếu niên quay người rời đi, thiếu nữ chung quy vẫn không nhịn được, hỏi.

"Trở về làm gì?"

Nàng hỏi.

"Cưới ngươi."

Giọng nói xa xa quanh quẩn mà đến, là giọng nói của thiếu niên, hắn ta đưa lưng về phía thiếu nữ, vươn tay vẫy vẫy.

Ly biệt không cần quá bi thương.

Lần tiếp theo gặp lại nhau, những bi thương này sẽ không có chút ý nghĩa nào cả.

Như thế.

Trong thành nhỏ.

Vô cùng yên bình.

Thiếu nữ ngày qua ngày đều làm chuyện giống nhau. Nàng duyên dáng yêu kiều, là mỹ nữ nổi danh thành nhỏ.

Rất nhiều gia hộ giàu có tới cầu hôn nhưng đều bị nàng từ chối, cho dù là phụ mẫu của nàng cũng không thể cưỡng ép an bài.

Có người biết nàng đang đợi một người.

Chỉ là cũng rất nhiều người biết nàng khẳng định đợi không được. Đã qua nhiều năm như vậy, thiếu niên chưa từng trở về một lần, cũng không phải là không tin vào hứa hẹn của thiếu niên, mà là thế giới bên ngoài quá hung hiểm.

Như thế.

Nháy mắt lại thêm mười năm.

Thời gian đã lưu lại trên mặt nàng một chút dấu vết, cũng không nhiều, nàng vẫn rất đẹp, thường xuyên đứng ở cổng thành, chờ đợi một người trở về.

Rất nhanh.

Có người nói thiếu niên đã chiến tử.

Phụ mẫu của thiếu nữ thuyết phục nàng kết hôn, mọi người trong thành vẫn còn chờ đợi nàng, ba mươi tuổi nàng vẫn xinh đẹp làm lòng người rung động như cũ.

Thế nhưng nàng không hề đáp lại, nàng vẫn đang chờ.

Rất nhiều người bảo.

Đã chết trận rồi.

Cũng bảo hắn ta đã bái nhập một Kiếm Tông, trở thành Đại sư huynh Kiếm Tông, hắn ta đã cưới nữ nhi của chưởng giáo.

Hắn ta rất mạnh, rất nổi danh rồi, ngươi không xứng với nàng.

Rất nhiều lời bàn tán truyền đến, nữ tử vẫn chờ đợi như cũ.

Có kết quả hay không không quan trọng.

Nàng chỉ muốn đợi đến lúc hắn ta trở về, bất kể như thế nào, cũng mặc kệ xảy ra bất cứ chuyện gì.

Hai mươi năm chớp mắt trôi qua.

Tóc mai của nàng đã điểm trắng.

Mọi người trong thành đều biết đến câu chuyện này, bọn họ thổn thức, cảm thấy bi ai thay nữ tử này.

Thời gian đẹp đẽ nhất của nàng cứ như vậy mà tan biến đi.

Có người cảm thấy không đáng vì nàng.

Có người giận giữ mắng thiếu niên kia.

Có người cảm khái chữ tình là thứ đả thương người nhất.

Nhưng nàng không trả lời dù chỉ một câu.

Chỉ vẫn luôn chờ đợi.

Cuối cùng, nàng già đi.

Thời gian sẽ đối xử tử tế với mỗi người, nhưng xưa nay cũng sẽ không thiên vị bất kỳ kẻ nào. Nàng đã già yếu, dung mạo đã biến mất, bên trong ánh mắt đục ngầu không còn sáng tỏ như ngày xưa.

Tuyết lớn đầy trời.

Nàng nằm trên ghế, nhìn qua bông tuyết trắng rơi xuống, cũng trắng như tóc của nàng.

Nàng rất yên tĩnh.

Hô hấp của nàng nhẹ nhàng, nàng biết đại nạn sắp tới, nhưng không hề mảy may sợ hãi.

Nàng nhìn qua tuyết lớn ngoài viện, giữa mơ hồ như thấy được một thiếu niên đang vung trường kiếm.

Hắn ta không nói lời nào.

Nàng cũng không nói chuyện.

Chỉ lẳng lặng nhìn theo.

Có người từng hỏi, cuối cùng nàng thích thiếu niên vì điều gì, nàng không trả lời được.

Nàng cũng rất tò mò.

Thích vì điều gì nhất định phải có lý do.

Tuyết lớn rơi bảy ngày.

Nàng đã vĩnh viễn nhắm mắt ở ngày thứ tư, nhưng đến ngày thứ bảy mới phát hiện.

Hàng xóm sát vách nhìn qua.

Trầm mặc hồi lâu.

Có người đưa tang cho nàng, một vài người đã từng ái mộ dung nhan của nàng cũng khóc rất thương tâm, chống đỡ lấy thân thể cao tuổi, tiễn nàng ly biệt.

Mặc dù bọn họ biết người mà nàng hi vọng là thiếu niên kia.

Thế nhưng bọn họ vẫn nguyện ý đưa tiễn nàng đoạn đường cuối cùng.

Quan tài xuống mồ.

Tất cả mọi người đang chờ đợi thiếu niên sẽ trở về, mặc dù đã ly biệt, nhưng bọn họ hi vọng được thấy cảnh này.

Thế nhưng.

Chung quy vẫn chưa từng xuất hiện.

Có người chửi mắng, thay nàng cảm thấy đáng tiếc và không cam lòng.

Có người ái mộ khóc rống, cũng có hận, vì sao nàng lựa chọn một người như vậy cũng không muốn lựa chọn mình.

Cũng có người tò mò, rốt cuộc thiếu niên kia đã đi đâu.

"Cho nên, lúc ly biệt, nên nói nhiều lời một chút. Có lẽ lần này ly biệt, cả một đời cũng sẽ không lại gặp nhau."

Có người lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận