Đại Hạ Văn Thánh

1709 Kỳ Lân các, cửu trọng quan, trận Đại Chu Thiên tinh thần, thiên địa giúp ta Thuật đạo đến đệ thất cảnh(2)

Câu trả lời này để Cố Cẩm Niên có chút kinh ngạc. Các tộc Thượng cổ đều sợ hãi núi Tây Chu vậy mà cường giả thời Thần Thoại thế mà không biết?

Là vấn đề thời gian? Hay là thứ gì khác?

Cố Cẩm Niên không dông dài, chỉ về phía hướng núi Tây Chu, nhưng chỉ là chỉ một lần rất nhanh liền thu tay lại. Hắn không hiểu sao lại cảm thấy mình chỉ tùy tiện chỉ một cái là tồn tại núi Tây Chu có cảm ứng.

Chuyện này rất khủng bố.

Đến cảnh giới này, thất trọng thiên, thế mà lại còn có một loại cảm giác bất an.

Mà theo Cố Cẩm Niên chỉ hướng núi Tây Chu, Thập điện Diêm La thi nhau đưa mắt nhìn lại.

Chỉ một cái liếc mắt, mười người thi nhau nhíu mày, trong ánh mắt tràn đầy cổ quái.

"Chúng ta cũng không nhìn thấu ngọn núi Thần này."

"Có tồn tại rất mạnh, rất mạnh, chỉ sợ không kém gì chúng ta."

"Đương thời mà lại có tồn tại mạnh như vậy sao? Mà lại ở đến tận thời đại này? Thiên địa mặc kệ sao?"

"Núi Tây Chu này tuyệt đối có vấn đề lớn."

Mấy người lên tiếng, lẫn nhau đều rất rung động. Đối với núi Tây Chu, bọn họ phát hiện mình cũng nhìn không thấu. Chuyện này quá kinh khủng, khiến bọn họ rung động.

"Cẩn thận một chút, tồn tại ở núi Tây Chu rất cổ quái. Nhưng mà hẳn là không có địch ý đối với ngươi. Không phải chủ nhân ngọn núi Thần này xuất thủ thì không có bất kỳ sức phản kháng gì. Ta rất hoài nghi, chủ nhân ngọn núi Thần này có phải là đã đến đệ bát cảnh."

Tần Quảng Vương lên tiếng. Ông ấy suy đoán chủ nhân của ngọn núi Thần này rất có thể đã đến đệ bát cảnh.

"Đệ bát cảnh Thiên mệnh chưa hiển, làm sao lại có cường giả đệ bát cảnh?"

Cố Cẩm Niên cũng có chút rung động, đệ bát cảnh thì có chút khó tin đi.

"Rất có thể, nhưng vi huynh không xác định."

"Phải cẩn thận chú ý, tuyệt đối không được cùng nó là địch."

Tần Quảng Vương khó xác định.

"Minh bạch rồi."

Cố Cẩm Niên không khỏi nhìn một chút về phía núi Tây Chu, sau đó hắn tiếp tục lên tiếng.

"Chư vị huynh trưởng, nếu như không có chuyện gì khác, ngu đệ trước hết xin cáo lui."

"Nhưng mà, ngu đệ muốn mượn một đồ vật đi."

Cố Cẩm Niên lên tiếng. Đối với hắn mà nói, hiện tại mỗi một giờ mỗi một khắc đều vô cùng trân quý. Hắn cần về sớm một chút, kiến thiết Kỳ Lân các, nhưng hắn còn cần một thứ khác.

"Ngươi nói đi."

Tần Quảng Vương trực tiếp hỏi.

"Sông Vong Xuyên."

Cố Cẩm Niên trực tiếp lên tiếng, hắn muốn mượn sông Vong Xuyên.

Sông Vong Xuyên này có được uy năng khó mà diễn tả bằng lời. Có thể giúp người ta phạt mao tẩy tủy, vững chắc nhục thân. Hiện tại đối với hắn thì có giá trị cực lớn.

Đương nhiên, Cố Cẩm Niên chỉ là có ý định tính hỏi một chút. Nếu như không được thì hắn cũng sẽ không cưỡng ép muốn cầu.

"Được."

Nhưng mà để cho người không ngờ tới chính là, Tần Quảng Vương thế mà không hề do dự hoặc cảm thấy xoắn xuýt, trực tiếp đồng ý.

Chuyện này cũng thật là để Cố Cẩm Niên có chút không biết nên nói cái gì.

"Đa tạ huynh trưởng."

Không nhiều lời, Cố Cẩm Niên trực tiếp thở dài, hướng về phía Tần Quảng Vương bái một bái thật sâu.

"Hiền đệ khách khí, nếu có cái gì cần, trực tiếp lên tiếng là được."

"Mười huynh đệ chúng ta tại thời Thần Thoại trừng gian phạt ác, kỳ thật tạo ra không ít sát nghiệt. Hôm nay ngươi thiết lập Lục Đạo Luân Hồi để thiên địa công nhận chúng ta, kỳ thật cũng coi là chấm dứt khúc mắc của huynh đệ chúng ta."

"Cũng coi là một loại chuộc tội đi."

"Thật sự muốn cám ơn thì nên cám ơn ngươi."

Tần Quảng Vương lên tiếng. Ông ấy rất trực tiếp, cũng làm cho người kính nể.

"Đa tạ chư vị huynh trưởng."

Cố Cẩm Niên không nói thêm gì, sau đó sông Vong Xuyên phun trào, hướng về phía Thần tháp chín tầng vọt tới.

Nhưng mà Cố Cẩm Niên không rút đi toàn bộ. Hắn chỉ rút đi một nửa, dù sao sông Vong Xuyên có thể tẩy xoát oan hồn ở trong nghiệp lực, Âm gian Địa phủ cũng cần.

Sau khi rút đi một nửa sông Vong Xuyên.

Cố Cẩm Niên trực tiếp cáo lui.

Rời khỏi Âm gian Địa phủ, đi tới trên không Nam Man cảnh.

Ánh mắt quét qua.

Sau một khắc, Cố Cẩm Niên bắt đầu trèo lên các ngọn núi Thần.

Đúng thế.

Theo thân ảnh Cố Cẩm Niên xuất hiện, toàn bộ ánh mắt của thế nhân đều tụ tập lại đây.

Bọn họ hiếu kì không biết Cố Cẩm Niên muốn làm gì.

Chuyện của Kỳ Lân các là chuyện mà hiện tại thế nhân quan tâm nhất. Nhất là Cố Cẩm Niên nói mười ngày sau sẽ truyền vạn kinh đứng đầu.

Càng rước lấy chờ mong của vô số người. Họ không biết Cố Cẩm Niên sẽ nói kinh văn gì.

Cùng Đạo môn có quan hệ, có thể vượt qua Tâm kinh của Phật môn hay không?

Chỉ là, người đương thời đều trầm mặc không nói.

Bởi vì Cố Cẩm Niên đang công phạt các ngọn núi Thần.

Mà còn cực kỳ bá đạo.

Trực tiếp leo núi.

Thần tháp chín tầng đem tất cả bảo vật hút đi. Bá chủ các núi Thần cơ hồ đều giữ yên lặng, mặc cho Cố Cẩm Niên đoạt bảo, hoàn toàn không có bất kỳ lực lượng chống đỡ nào.

Nhưng mà Cố Cẩm Niên cũng bỏ được, lưu lại một giọt chân huyết, đại khái ý tứ cũng rất đơn giản. Nếu như cần trợ giúp, bằng vào giọt máu này có thể tìm đến mình. Nếu không cần trợ giúp thì giọt máu này đối bọn họ mà nói cũng có trợ giúp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận