Đại Hạ Văn Thánh

879 Đại điển sắc phong, kế sách của phật môn, Đông Hoang Ma Quật [Kết thúc tập 1 của chính văn!]

Hoàng cung Đại Hạ.

Đã là đêm khuya.

Vĩnh Thịnh Đại Đế nghe được công bộ thượng thư Vương Khải Tân cầu kiến, trong lòng cũng đại khái hiểu được là chuyện gì.

Sau khi Vương Khải Tân xuất hiện, trong lòng Vĩnh Thịnh Đại Đế tràn đầy chờ mong.

“Bệ hạ!”

"Thần có hỉ sự kinh thiên muốn báo cáo."

Vương Khải Tân kích động vạn phần nói.

"Tuyên."

Vĩnh Thịnh Đại Đế đứng dậy, nhìn Vương Khải Tân, để cho ông ấy nói chuyện vui.

Vương Khải Tân cũng không dông dài, trực tiếp đem kết quả thí nghiệm của thuyền rồng Đại Hạ, bảo thuyền Đại Hạ cùng với đại pháo Đại Hạ nói cho Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Sau khi giải thích rõ ràng, trong điện Dưỡng Tâm, Vĩnh Thịnh Đại Đế cũng nhịn không được siết chặt nắm tay, trong ánh mắt là vui sướng không thể giấu được.

Lúc trước ông ấy đã dự liệu được một phần, nhưng kết quả tất cả vẫn là phải xem  rốt cuộc là tụ linh cổ trận của Cố Cẩm Niên có tác dụng hay không.

Hiên giờ đã có kết quả, Vĩnh Thịnh Đại Đế làm sao có thể không mừng? Làm sao có thể không kích động?

"Tốt."

"Quả nhiên là rất tốt."

"Cẩm Niên lại vì vương triều Đại Hạ, kiến tạo công bất hủ."

Vĩnh Thịnh Đại Đế mở miệng, có vẻ hưng phấn không thôi.

Thuyền rồng, bảo thuyền, đại pháo tăng lên, có thể mang đến cho vương triều cái gì, trong lòng hắn biết rất rõ.

Vấn đề thương mại, cũng không phải là thứ Vĩnh Thịnh Đại Đế quan tâm nhất, chiến tranh quân sự mới là thứ Vĩnh Thịnh Đại Đế quan tâm nhất.

Cốt lõi của chiến tranh là gì?

Cung ứng hậu cần.

Chỉ cần đảm bảo hậu cần không xảy ra vấn đề gì, đối với chiến tranh quy mô lớn mà nói, chính là chiếm được tiên cơ cực lớn, các tướng sĩ có thể ăn no, liền có thể cổ vũ sĩ khí cao hơn tất cả,.

Cộng thêm một chuyện như vận chuyển lương thực cứu trợ khi trong nước xảy ra thiên tai, v…v…, đều có thể giải quyết hiệu quả.

Vĩnh Thịnh Đại Đế khẳng định không giống Cố Cẩm Niên, có thể nghĩ đến càng nhiều phương diện.

Cung cấp quân nhu, vận chuyển lương thực cứu trợ thiên tai, có thể thỏa mãn hai điểm này hắn liền rất thỏa mãn.

"Bệ hạ."

"Cũng không chỉ là như thế, nếu tụ linh trận của Hầu gia có thể vận hành thông suốt, Công bộ cũng có rất nhiều khí vật, lợi quốc lợi dân, bệ hạ còn nhớ rõ nông khí dùng để cày ruộng không?"

Vương Khải Tân lại nổi cơn cao hứng, trong đầu hắn có quá nhiều ý nghĩ và kế hoạch.

"Trẫm nhớ kỹ."

"Nhưng mà vật này tạm thời không thể tuyên truyền trắng trợn, giai đoạn trước mắt, vẫn là tập trung vào thuyền rồng cùng bảo thuyền, duy trì vận chuyển thương mại trong lãnh thổ Đại Hạ."

"Vương ái khanh, việc này ngươi phải ăn nói thật cẩn trọng, ngoại trừ trẫm cùng Cố Cẩm Niên ra, trẫm không hy vọng có người thứ tư biết đến tụ linh cổ trận."

"Nếu bên ngoài có bất kỳ tin đồn nào, dù chỉ là một chút, ngươi hẳn là biết đây là tội gì."

Trong nháy mắt, Vĩnh Thịnh Đại Đế đã hiểu được Vương Khải Tân nói vậy là có ý gì, nhưng ông ấy càng hiểu rõ chính là, thứ tốt phải giấu đi, đợi đến thời khắc mấu chốt mới có tác dụng.

"Thần hiểu được, thỉnh bệ hạ yên tâm, thần nhất định sẽ tử thủ bí mật, nếu có bất kỳ tin đồn gì, thỉnh bệ hạ ban tội."

Vương Khải Tân nói rất nghiêm túc, sao ông có thể không rõ vật này có bao nhiêu quan trọng?

Cho nên ông ấy chủ động mở miệng, biểu đạt tâm ý cho Vĩnh Thịnh Đại Đế nghe.

"Được."

"Vương ái khanh tận trung vì nước, trẫm vẫn luôn hiểu rõ, trẫm nhớ rõ trưởng tử của Vương ái khanh hiện giờ cũng đã hai mươi mốt, qua vài ngày nữa để hắn vào kinh đi, Lại bộ còn thiếu một viên ngoại lang*, vừa vặn thích hợp."

Viên ngoại lang (員外郎, là chức phó quan, dưới Lang trung.)

Vĩnh Thịnh Đại Đế thản nhiên lên tiếng, một câu nói không có dấu vết gì, nhưng lại làm cho Vương Khải Tân tràn đầy kinh hỉ.

Nhi tử của ông ấy năm nay hai mươi mốt tuổi, mặc dù phụ thân là Công bộ thượng thư, nhưng tài hoa bình thường, bình thường mà nói, muốn vào kinh làm quan, ít nhất phải đợi đến ba mươi tuổi, hiện giờ coi như là đề bạt một hai.

Hơn nữa còn là do hoàng đế chỉ định.

Khả năng trở thành thượng thư không lớn, dù sao năng lực cũng có hạn, nhưng tương lai lăn lộn được cái chức tả - hữu thị lang hẳn là thỏa đáng.

Chủ yếu là, nếu Vương Khải Tân làm tốt chuyện này, vậy thì cũng khó nói.

Đây chính là thủ đoạn của đế vương, ân uy song thi.

Vương Khải Tân tràn đầy kích động, hướng Vĩnh Thịnh Đại Đế bái lạy thật sâu.

"Thần, đa tạ bệ hạ."

Vương Khải Tân kích động lên tiếng.

Cùng một lúc.

Thư viện Đại Hạ.

Sớm đã vô cùng náo nhiệt.

Cố Cẩm Niên trở về, học sinh thư viện tự nhiên phải chúc mừng một hai.

Trong khoảng thời gian này, người trong thư viện cũng giảm đi không ít, một bộ phận bị đào thải, nhưng phần lớn đều là trở về chuẩn bị khoa cử.

Cẩn thận tính toán, ở thư viện Đại Hạ cũng ở được nửa năm.

Học ở Thư viện Đại Hạ theo lẽ thì phải học tròn một năm, chẳng qua khoa cử sắp tới, đại đa số mọi người vẫn lựa chọn về nhà để chuẩn bị thi.

Chờ đến khi mọi người náo nhiệt xong.

Vương Phú Quý cùng Giang Diệp Chu và Cố Cẩm Niên trò chuyện hơn nửa ngày.

Nhưng mà hai người cũng phải chuẩn bị tham gia khoa cử, Cố Cẩm Niên cũng không muốn chậm trễ thời gian, sau khi cáo biệt cùng hai người, trực tiếp đi tìm Tô Văn Cảnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận