Đại Hạ Văn Thánh

Chương 675 Vì thiên địa lập tâm! Vì sinh dân lập mệnh! Vạn thế bất hủ chi ngôn! Khổng Thánh kinh ngạc!(3)

Không biết còn tốt, biết rồi, hắn làm sao không giận cho được?

Cố Cẩm Niên người ta chịu chúng sinh chi khổ, lại một mực im lặng không nói gì, mà đám người này chưa từng làm gì vì bách tính, còn có mặt mũi đi công kích Cố Cẩm Niên?

Những người này còn là người sao?

Vẫn xứng gọi là người đọc sách sao?

"Người đọc sách? Phi, chẳng bằng con chó."

Vương Tướng quân cũng không nhịn được mắng một câu.

Đối mặt với lời chửi rủa, bên trong Khổng phủ, tất cả người đọc sách xấu hổ cúi đầu, nhất là những người đã từng công kích Cố Cẩm Niên, từng người cúi gằm đầu, xấu hổ không chịu nổi.

Về phần dân chúng, bọn họ nghe thấy lời nói của Khổng Thánh, nhịn không được mà rơi lệ.

Hoàng cung Đại Hạ.

Vĩnh Thịnh Đại Đế kinh ngạc nhìn tất cả mọi chuyện, hốc mắt ông đỏ lên, không nghĩ tới, cháu trai này của mình đã vì Vương Triều Đại Hạ, bỏ ra nhiều như vậy.

Giờ khắc này, ông rất áy náy với Cố Cẩm Niên.

"Từ nay về sau, trên đất Đại Hạ, nếu ai còn dám tìm Cẩm Niên phiền phức, trẫm tuyệt đối sẽ lột da hắn."

Vĩnh Thịnh Đại Đế hít sâu một hơi.

Ông thật sự xúc động, Cố Cẩm Niên đã vì nước vì dân, hi sinh to lớn như thế, nên được ông, vị đế vương này tôn trọng, cũng nên được vị đế vương này kính nể.

Ông rất may mắn, may mắn Lý gia ông sinh ra một thế hệ sau không tầm thường như thế này.

Biên cảnh Đại Hạ.

Cố lão gia tử cũng một mực nhìn theo hết thảy.

Cho đến lúc này.

Cố lão gia tử thở ra một hơi thật dài.

"Hài tử, khổ cho ngươi rồi."

Cố lão gia tử là người cứng cỏi cương nghị, ông không rơi lệ, nhưng chóp mũi chua xót, các tướng sĩ bên cạnh, trong ánh mắt mỗi người cũng tràn đầy kính nể.

Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, bọn họ cho rằng Cố Cẩm Niên không phải người đọc sách bình thường, mà là một người đọc sách kiên cường cương nghị, là đại trượng phu.

Chỉ là.

Khi ánh sáng kinh khủng này rơi xuống.

Tại thời khắc đó.

Ý thức của Cố Cẩm Niên, cũng hoàn toàn sa vào.

Hắn phải trải qua thống khổ của chúng sinh, mới có thể tìm ra chân lý.

Nếu như lắng lại được thống khổ này, hắn cũng có thể đạt được rất nhiều chỗ tốt.

Bầu trời tối đen.

Bởi vì ảnh hưởng của chúng sinh chi khổ mà toàn bộ trời đất vào lúc này cũng đen tối vô cùng.

Chúng sinh thống khổ, oán khí như biển, tụ tập trên bầu trời.

Âm thanh gào khóc.

Âm thanh tuyệt vọng.

Tiếng kêu thảm thiết.

Tiếng rống giận dữ.

Những âm thanh không cam lòng này trộn lẫn vào nhau, những âm thanh đan xen này không hiểu sao làm cho người nghe thấy cưc kỳ sợ hãi.

Con người khi nghe thấy tiếng khóc sẽ bài xích theo bản năng.

Nếu như vô số tiếng gào khóc hòa vào nhau, sẽ khiến người nghe thấy không hiểu sao cũng muốn khóc theo.

Nhưng những âm thanh này không chỉ là tiếng khóc, mà là tiếng khóc tuyệt vọng đến cực hạn, âm thanh phát ra tận đáy lòng.

Là tuyệt vọng.

Tuyệt vọng sâu đậm.

Chỉ cần là người bình thường, khi nghe thấy loại âm thanh này, tâm trạng sẽ vô cùng khó chịu, thậm chí cũng không dám nghe tiếp.

Tiếng gào khóc kinh khủng như thế, hội tụ vào một chỗ, khiến nội tâm mỗi người sinh ra khủng hoảng.

Khổng Thánh xuất thủ áp chế loại âm thanh này, nếu như cứ để tiếp tục, rất nhiều người sẽ lưu lại bóng ma không thể xóa nhòa.

Sau khi Khổng Thánh áp chế, bách tính đều cảm thấy tốt lên rất nhiều, nhưng giờ khắc này bọn họ cũng triệt để hiểu rõ Cố Cẩm Niên đã đang gánh vác bao nhiêu thứ.

Bấy giờ có rất nhiều người lộ ra vẻ mặt hổ thẹn, đặc biệt những bách tính càng cảm thấy căm giận, căm giận mình không biết đúng sai, oan uổng Cố Cẩm Niên, chèn ép Cố Cẩm Niên.

Nhưng trên thực tế.

Những thống khổ này đều đã được cây cổ thụ trấn áp, thật ra ngay cả Cố Cẩm Niên cũng không biết.

Nếu như không phải nhờ có cây cổ thụ trấn áp, sức mạnh đáng sợ như vậy cũng đủ khiến tinh thần hắn sụp đổ.

Chỉ là hiện tại.

Cố Cẩm Niên nhất định phải trải qua điều này một lần.

Lúc này, Khổng Thánh tế Vấn Thiên kính ra, chiếu lên oán khí.

Rất nhanh, một hình ảnh xuất hiện.

Xuất hiện trước mắt mọi người.

Trong hình ảnh.

Bầu trời tối đen.

Giống như bóng đêm vô tận.

Dường như người ở bên ngoài nhìn vào cũng sinh ra cảm giác vô cùng đè nén.

Mà bên trong hình ảnh này, có một người đang nằm trên mặt đất, đó là thân ảnh Cố Cẩm Niên.

Khổng Thánh dùng năng lực của Thánh Nhân, để người đời nhìn thấy Cố Cẩm Niên đang trải qua những cảnh ngộ gì.

"Ý chí của hắn chìm vào, bị oan hồn áp chế, lúc này hắn hoàn toàn là làm theo bản năng."

"Nếu hắn có thể vượt qua khó khăn này, lúc đó hắn sẽ có được mệnh cách Thánh Nhân."

Khổng Thánh nói ra Cố Cẩm Niên đang kinh lịch cái gì.

Mọi người kinh ngạc, bị lời nói của Khổng Thánh làm cho chấn động, vượt qua nạn này, là có mệnh cách Thánh Nhân?

Nhưng mọi người thu hồi tâm trạng, lại đưa mắt nhìn về phía hình ảnh.

Bóng tối.

Bóng tối.

Bóng tối.

Bóng tối vô biên vô tận.

Bầu trời đen trên cao, không có sao trời, cũng không có chút ánh sáng nào.

Loại bóng tối bao trùm này.

Khiến lòng người rất nặng nề.

Cũng khiến người ta cảm thấy áp lực không gì sánh kịp.

Cố Cẩm Niên mở mắt ra.

Hình ảnh in trong mắt hắn.

Giống như là đất chết vạn dặm vậy.

Hắn cảm thấy mệt mỏi không thể tả nổi.

Bên tai hắn, là tiếng gió gào thét.

Trời đất mênh mông.

Giốn như chỉ còn lại một người.

Ý thức của Cố Cẩm Niên đã sa vào đó, hắn không biết chuyện gì đang xảy ra, hắn cũng đã quên đi rất nhiều chuyện.

Những gì trước đó như gần ngay trước mắt, lại như biến mất hoàn toàn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận