Đại Hạ Văn Thánh

1498 Bệ hạ, bà mẹ nó tính toán của ngài, lão thần ở nước Hung Nô cũng nghe được!(7)

Trấn Quốc Công nện bước vô cùng tự tin cùng phách lối, hướng phía đại điện đi đến.



Bộ pháp của ông ấy kiên định, long hành hổ bộ, trong lòng cũng đã nghĩ kỹ lí do thoái thác.



Đợi chút nữa Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, bản thân nhậm chức vì đại tướng quân chinh Hung, mình nhất định phải nói vài lời cảm động lòng người.



Cái gì mà chết thì mới dừng, cái gì mà không phá Hung Nô thề không trở về. Nói tóm lại, nhất định phải làm cho Hoàng đế rõ ràng tâm ý chính mình.



"Trong điện tình huống ra sao?"



Nghĩ tới đây, Trấn Quốc Công không khỏi nhìn về phía thái giám bên cạnh, tùy ý dò hỏi.



"Hồi Quốc công, trong điện nháo nhào túi bụi, chư vị đại nhân đều đang tranh đoạt chức vụ xuất chinh."



Thái giám lên tiếng nói sự thật.



"Hừ."



"Một đám phế vật, cũng dám cầu chức vụ xuất chinh?"



"Cũng không nhìn một chút mình là mặt hàng gì."



Trấn Quốc Công lên tiếng, bá khí vô cùng.



Nhưng thái giám bên cạnh chỉ cúi đầu.



Lời này do Trấn Quốc Công nói thì không sao nhưng hắn ta cũng không dám tán thành.



"Ngươi biết vì sao bệ hạ chậm chạp không chọn đại tướng quân không?"



"Đó là bởi vì bệ hạ biết rõ, đám người này đều là phế vật, chỉ có lão phu, mới có tư cách."



Trấn Quốc Công lên tiếng, ở trong lời nói trừ cuồng vọng chính là cuồng vọng.



Thái giám cúi đầu không nói.



Như thế.



Trấn Quốc Công cũng tới bên dưới đại điện.



Rũ nhẹ áo bào của mình, Trấn Quốc Công hướng phía đại điện đi đến.



Rất nhanh.



Thanh âm vang lên.



"Thần, Cố Nguyên, bái kiến bệ hạ."



"Nguyện Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế."



Bên trong đại điện, Trấn Quốc Công lên tiếng.



Hướng phía Vĩnh Thịnh Đại Đế hành lễ.



"Quốc công nói quá lời."



"Ban thưởng ghế ngồi."



Nhìn thấy Trấn Quốc Công đến, Vĩnh Thịnh Đại Đế đại hỉ, trực tiếp để cho người ban thưởng ghế ngồi.



"Không cần."



Nhưng mà, Trấn Quốc Công phất phất tay, trực tiếp cự tuyệt.



Bộ dạng này là thật rất phách lối.



Các văn thần không nói lời nào, chuyện này là tranh đấu giữa các võ tướng, cùng bọn họ không có quá nhiêều quan hệ, xem kịch thật tốt là được.



"Nếu Trấn Quốc Công cũng đã vào triều."



"Vậy thì có vài lời, trẫm sẽ trực tiếp nói rõ, chư vị ái khanh."



"Vương triều Đại Hạ từ khi khai quốc đến nay, trải qua vô số khổ nạn."



"Mà thành Thập Nhị ở biên cảnh chính là tổn thương đau nhức mà trẫm vĩnh viễn không bao giờ quên."



"Dân chúng thành Thập Nhị gặp phải đồ sát, máu chảy thành sông, thi thể chất như núi."



"Nước Hung Nô tàn ác, tội lỗi chồng chất, trẫm thân là đế vương, càng không cách nào quên."



"Bây giờ vương triều Đại Hạ, binh cường mã tráng, lương thảo dồi dào, trẫm thật có ý, tuyên chiến với nước Hung Nô."



"Nhưng những ngày này, trẫm vẫn luôn nên cho ai tới đảm nhiệm chức vụ chủ soái, lĩnh trăm vạn đại quân, mang theo một trăm vạn thạch lương thực, xuất chinh Hung Nô."



Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, trước tiên nói một lần tiền căn hậu quả, ngay sau đó mới nói đến vấn đề chính.



Chỉ là thốt ra lời này, thanh âm của mọi người thi nhau vang lên.



Được cho ngươi tranh ta đoạt.



"Chư vị ái khanh an tâm chớ vội."



"Để trẫm nói xong đã."



Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, sau khi trấn an quần thần một phen, ngay sau đó tiếp tục lên tiếng.



"Lần này xuất chinh nước Hung Nô."



"Không thể đùa giỡn, chức đại tướng quân cũng không có thể tùy ý làm ẩu."



"Cho nên thiết hạ ba yêu cầu."



"Thứ nhất, nhất định phải có kinh nghiệm, cùng nước Hung Nô giao chiến qua."



"Thứ hai, nhất định phải có uy vọng, có thể chấn nhiếp quần thần."



"Thứ ba, tuổi tác không thể thấp hơn 70 tuổi."



"Thỏa mãn ba điểm trở lên, trẫm mặc kệ ai là đại tướng quân chinh Hung."



Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, đồng thời ánh mắt cũng rơi vào trên người Trấn Quốc Công.



Lời này nói ra, Trấn Quốc Công bấy giờ mừng rỡ vô cùng.



Thấy không.



Thấy không.



Nhìn một cái.



Nhìn một cái.



Cái gì gọi là đế vương?



Đây mới gọi là làm đế vương, ba yêu cầu này, không phải hoàn mỹ phù hợp cùng mình sao?



Ha ha ha ha ha.



Trong lòng Trấn Quốc Công đại hỉ, ngay lập tức, nửa quỳ tại bên trong đại điện, nhìn về phía Vĩnh Thịnh Đại Đế nói.



"Bệ hạ, lão thần nguyện xin đi giết giặc."



Trấn Quốc Công cố nén nội tâm vui sướng, chủ động xin đi.



Mà lúc này, trong đại điện cũng vô cùng an tĩnh.



Bởi vì Trấn Quốc Công đúng thật là không có nhân tuyển thứ hai. Bọn họ mặc dù tranh đấu lẫn nhau nhưng đối mặt với Trấn Quốc Công vẫn không gây nên tranh giành.



Thứ nhất là Trấn Quốc Công đúng thật là chiến công hiển hách. Thứ hai Cố gia xuất hiện một vị Thánh nhân.



Chuyện này ai hơn được?



"Được."



"Nếu Trấn Quốc Công đã chủ động xin đi vậy thì trẫm sẽ đem chức vụ đại tướng quân chinh Hung giao cho Trấn Quốc Công."



Vĩnh Thịnh Đại Đế nhẹ gật đầu.



Chỉ là còn không đợi Trấn Quốc Công lĩnh chức, giọng nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế lại vang lên.



"Lần này, trẫm vì đề cao sĩ khí tam quân."



"Ngự giá thân chinh, làm đại nguyên soái binh mã, thống ngự tam quân."



"Quốc công đóng giữ ở vương triều Đại Hạ, vào ở Binh bộ, vì đại quân chinh Hung ổn định hậu cần."



Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, nói ra suy nghĩ của mình.



Đúng.



Cho Trấn Quốc Công chức vụ đại tướng quân chinh Hung, để ông ấy thanh thản ổn định ở kinh đô Đại Hạ đợi, vững chắc thế cục triều đình. Còn bản thân mình cố mà cầm cái chức vị đại nguyên soái binh mã tam quân, ngự giá thân chinh.



Lời này nói ra.



Trong đại điện, nháy mắt lặng ngắt như tờ.



Nụ cười trên mặt Trấn Quốc Công cũng nháy mắt cứng đờ rồi.



Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn nhìn về phía Vĩnh Thịnh Đại Đế.



Có một loại cảm giác nghe lầm.



Thứ gì vậy?



Đại nguyên soái binh mã tam quân sao?



Ngự giá thân chinh ư?



Khá lắm.



Bệ hạ, ngươi bẫy chúng ta sao?



Tính toán này của người, ta ở nước Hung Nô cũng nghe thấy.



Đảo đi đảo lại, giày vò đến giày vò đi, nguyên lai là người định xuất chinh sao?



Cảm nhận được bách quan nhìn chăm chú, Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút không được tự nhiên rồi.



Mẹ nó.



Nhìn trẫm làm gì? Trên mặt trẫm có hoa sao?



Ý gì? Trẫm lại không thể ngự giá thân chinh ư?



Nhưng mà Vĩnh Thịnh Đại Đế không nói gì, mà là nhìn về phía Trấn Quốc Công ôn hòa cười nói.



"Quốc công cảm thấy thế nào?"



Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận