Đại Hạ Văn Thánh

1733 Ngộ đạo phạm phải sai lầm, không thể kéo dài Thần Thoại nữa? Cô đơn tịch mịch sao?(4)

Một thương nhân giàu nứt đố đổ vách, hắn ta sẽ khiêm nhường với những người có học vị chức tước, bởi vì hắn ta không hiểu văn thơ thi từ, không có quyền thế chức vị, nhưng nếu nói về vấn đề buôn bán kiếm tiền, hắn ta sẽ hếch cao cái mũi, ngẩng cao cái đầu, kiêu ngạo hơn bất kì ai khác. Nhất là mấy kẻ phát triển nhờ sự nâng đỡ của gia tộc.

Có một số phẩm chất, nhìn thì bình thường, nhưng thật sự vô cùng quý giá.

Từ cổ chí kim, liệu có mấy người thật sự khiêm tốn?

Khi ngươi nắm giữ quyền lớn thế mạnh, khi ngươi đứng ở đỉnh cao vời vợi, ngươi sẽ thật sự giữ được khiêm tốn hay sao?

Tất cả khiêm tốn cũng chỉ để phục vụ cho mưu đồ toan tính của ngươi mà thôi, nếu như thiên hạ thống nhất, quần thần phủ phục dưới chân ngươi, người người răm rắp run sợ và e ngại ngươi, ngươi sẽ chiêu đãi hiền tài, lắng nghe phê phán, sửa đổi lỗi sai hay sao?

Nếu như ngươi muốn xây dựng một tòa cung điện nguy nga để nuôi dưỡng hậu cung, hiền thần đứng ra can giám, ngươi sẽ nghe lời phải trái đúng sai hay không?

Tất cả đều như vậy. 

Chịu nghe theo đạo đức và giữ gìn phẩm chất, cũng chỉ vì bị các nguyên nhân khác chi phối mà thôi.

Cho nên Cố Cẩm Niên cho rằng, có rất rất nhiều thứ trên đời này đều là dối trá và bao biện.

Bởi vì dục vọng và tham vọng quá lớn.

Đây vốn là nhân tính ẩn sâu trong mỗi con người.

Nghĩ tới đây rồi lại lật lại những lời trong Đạo Đức kinh, Cố Cẩm Niên thật sự cảm nhận được những điều chưa từng nghĩ tới, tự ngẫm lại những việc mình đã làm, minh ngộ ra rất nhiều đạo lý.

"Thời thế tạo anh hùng.”

"Còn việc thời thế tạo ra anh hùng như thế nào, còn phụ thuộc vào sự khống chế của thiên địa.”

"Ý nghĩa thật sự, chỉ có cách thấu hiểu và lĩnh ngộ quy luật tự nhiên của thiên địa, từ đó lời nói và hành động mới có giá trị, được thiên địa ủng hộ, trở nên siêu việt hơn tất cả.”

"Thiên địa vạn vật, đều tuân theo thời thế.”

"Thời thế, lại đi theo lòng người.”

Cố Cẩm Niên bắt đầu thấu hiểu tư tưởng của mình, lĩnh ngộ hàm nghĩa của Đạo Đức kinh. 

Lần này, Cố Cẩm Niên lại có suy nghĩ khác.

Hắn dùng đạo của chính mình để lĩnh ngộ Đạo Đức kinh.

Trong lúc Cố Cẩm Niên đắm chìm trong thế giới chân lý thì ở bên ngoài Kỳ Lân Các…

Mọi thứ không yên bình như vậy.

Cố Cẩm Niên đang ngộ đạo, đây là việc mà ai cũng biết, nhưng không ai biết Cố Cẩm Niên đang ngộ đạo gì, đang ngộ pháp gì.

Bởi vì không có bất kì dị tượng nào cả.

Thời gian từng chút từng chút trôi qua….

Một canh giờ.

Hai canh giờ.

Sáu canh giờ.

Mười hai canh giờ.

Một ngày ròng rã….

Thế nhân vô cùng hiếu kì.

Mặc dù bọn họ tin tưởng Cố Cẩm Niên, nhưng liệu có khi nào Cố Cẩm Niên nuốt lời rồi không.

Trước đó Cố Cẩm Niên đã bố cáo thiên hạ, mười ngày sau sẽ tụng niệm kinh văn.

Bây giờ đã bước sang ngày thứ mười một rồi.

Một lời kinh văn cũng chưa tụng niệm, một chút dị tượng cũng không xuất hiện, việc này thật sự khiến thế nhân nghi hoặc.

Thế nhân trầm mặc.

Trầm mặc nhất lại là Kỳ Lân Các.

Bọn họ vốn hy vọng, một khi kinh văn tuyệt thế xuất hiện sẽ nghịch chuyển càn khôn, thay đổi tình hình hiện tại của Kỳ Lân Các.

Nhưng ai mà nghĩ tới, Cố Cẩm Niên không lấy ra được kinh văn như hắn đã từng tuyên bố.

Cái này thật sự không tốt tí nào.

Tô Văn Cảnh cũng nhíu chặt lông mày, cảm thấy áp lực và nguy cơ trước nay chưa từng có.

Việc này rất khủng bố.

Hiện nay toàn thiên hạ đều nhìn Cố Cẩm Niên chằm chằm, không chỉ có thế nhân, còn có các Cổ tộc và Tiệt Thiên giáo như hổ rình mồi, luôn chờ đợi Cố Cẩm Niên thất thế, sẽ lao vào cắn xé hắn ra từng mảnh. Nếu Cố Cẩm Niên thật sự không thể xuất ra kinh văn tuyệt thế.

Việc này sẽ không chỉ đơn giản là mất mặt.

Mà sẽ mất đi rất nhiều thứ.

Đặc biệt là đánh mất thế cục, biến hóa sẽ không thể lường trước được, cũng không thể nắm bắt được nữa.

"Không cần gấp.”

"Chờ thêm chút nữa.”

"Đúng, phải tin tưởng Cố Thánh.”

"Không sai, tin tưởng Cố Thánh.”

"Cũng chỉ là chênh lệch mấy ngày mà thôi.”

Một số giọng nói vang lên, ủng hộ Cố Cẩm Niên, hoặc có lẽ đang tự an ủi chính mình.

Bọn họ biết, nếu không nói những lời này ra, hậu quả sẽ rất phiền phức.

Nhưng khiến người ta trầm mặc lo sợ hơn là.

Đã ba ngày trôi qua.

Vẫn không có bất kì dị tượng hay là biến động gì xảy ra.

Cũng không có bất kỳ âm thanh nào của việc tụng niệm kinh văn.

Việc này rất kì lạ.

Dưới cái nhìn săm soi của thế nhân.

Kỳ Lân Các lộ ra một loại bi thương vô hình, còn có cả sự phẫn nộ không cam lòng.

Có người hoài nghi, có khi nào Cố Cẩm Niên khi ngộ đạo đã phạm phải sai lầm rồi không.

Điều này khiến cho người ta trầm mặc.

Dưới áp lực trầm trọng, Cố Cẩm Niên sự rằng không thể tạo nên Thần Thoại nữa rồi.

Bởi vì rất có thể giờ này khắc này, Cố Cẩm Niên đã thất bại.

Vô số người trầm mặc, tâm tình vô cùng phức tạp.

Một mực cho rằng Cố Cẩm Niên là Thần Thoại không thể phá vỡ.

Vậy mà giờ khắc này, lại trở nên cô liêu tịch mịch vậy sao?

Nhưng cũng vào lúc này.

Một đạo âm thanh cực lớn vang lên.

“Đệ tử của Kỳ Lân Các cũng có thể gia nhập Tiệt Thiên giáo.”

Sau khi giọng nói này vang lên.

Sắc mặt của không ít người trở nên vô cùng khó coi.

Thật sự là quá kiêu ngạo rồi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận