Đại Hạ Văn Thánh

Chương 73 10 năm mài một kiếm, sương lưỡi đao chưa từng thử, dị tượng hiện!(4)

Cố Ninh Nhai nhẹ gật đầu, cảm thấy đây là một biện pháp, nhưng hắn đối với Dương Hàn Nhu cũng không có hảo cảm nên trong lòng hơi có chút hoài nghi.

Chỉ là.

Vào lúc này.

Một tiếng đồng la chói tai vang lên.

Rất nhanh, một nhỏ sử hắng giọng nói.

“Trận so thơ thứ năm mươi sáu kết thúc, người chiến thắng là Trương Uân.”

“Xin chư vị an tâm chớ vội, trận thứ năm mươi bảy sẽ mở sau nửa nén hương.”

“Người cần khảo hạch tham gia báo danh, trực tiếp nhập tọa, trước tiên tòa khảo.”

Giọng nói vang lên.

Ánh mắt mọi người không khỏi nhao nhao nhìn về phía khoảng không trên trường thi.

Hoàn toàn chính xác, thân ảnh của Trương Uân đứng vững trong trường thi.

Mặt mũi hắn tràn đầy tự tin, trong ánh mắt toàn là đắc ý, nụ cười trên mặt không thể nào che lấp.

Về phần những người khác lại từng người ủ rũ. Thậm chí có người nhẫn nhịn cả run rẩy.

Trong trăm chỉ chọn một.

Để bọn hắn cảm thấy tuyệt vọng, ở trong đó cũng có không ít người tài hoa, có lẽ dựa theo tuyển chọn trước đây không nhất định có thể trúng cử.

Thế nhưng cũng không đến mức thua ở loại sát hạch này.

Bọn hắn rất không cam lòng, cũng không phục lắm.

Nhưng ván đã đóng thuyền, không phục cũng vô dụng.

“Thật bất công.”

Rốt cục có người gầm thét, phát ra âm thanh chất vấn, cho rằng không công bằng.

Thanh âm như vâỵ rất nhanh dẫn đến đồng tình.

Nhưng còn không đợi bọn hắn náo loạn, mười mấy tên quan sai đã trực tiếp ra mặt. Đem tất cả những kẻ nháo sự bắt ra, một chút thể diện cũng không cho.

Thủ đoạn rất bá đạo.

Cũng rất lăng lệ.

Mà bên trong trường thi, Trương Uân càng tỏ ra đắc ý tự tin.

Đối với những người xung quanh hô to bất công, trong lòng hắn tràn đầy chán ghét.

Thi chính là bất công?

Quả nhiên lại buồn cười đến cực điểm.

Nhưng mà đáng tiếc, một màn này không thể cho Dương Hàn Nhu nhìn thấy, nghĩ đến đây hắn cũng có chút khó chịu. Trước đó cũng mời Dương Hàn Nhu nhưng Dương Hàn Nhu cự tuyệt. Nói là trong gia tộc đã có sắp xếp vì vậy hắn một mình đến đây.

Không thể làm cho Hàn Nhu muội muội quan sát được phong thái bậc này của mình, quả thật là đáng tiếc.

Chỉ là không hiểu sao, trong đầầu Trương Uân hiển hiện Cố Cẩm Niên.

“thư viện Đại Hạ đã mất đi danh sach ghi chép thẳng, ta thật sự muốn xem xem Cố Cẩm Niên này làm như thế nào để có thể đục nước béo cò lọt vào.”

“Hàn Nhu muội muội, ta nhất định sẽ giúp ngươi báo thù.”

Trong lòng Trương Uân thầm nghĩ.

Nhưng đúng lúc này.

Một giọng nói bỗng nhiên vang lên, truyền vào trong tai hắn.

“Trương Uân huynh.”

“Thật là đúng dịp.”

Giọng nói mang ý cười mà lại còn cực kỳ quen tai.

Thuận thế nhìn lại.

Sắc mặt Trương Uân trong nháy mắt biến đổi.

Là thân ảnh của Cố Cẩm Niên.

Trong chốc lát, trongmắt của hắn hiện lên một tia chán ghét.

Nhưng không đợi hắn chán ghét xong.

Một thân ảnh quen thuộc, trong nháy mắt làm hắn sửng sốt.

Là Dương Hàn Nhu.

Bên trên xe ngọc kéo, Cố Cẩm Niên người mặc cẩm y, mặt lộ vẻ ôn hòa, miệng hơi cười, hướng về phía mình chào hỏi.

Mà bên cạnh thì chính là người mà mình ngày đêm tưởng niệm đứng đó.

“Chuyện này không có khả năng.

“Hàn Nhu muội muội làm sao lại ở trong xe ngựa của hắn?”

“Cái này.”

Dường như trong nháy mắt, trong đầu Trương Uân không khỏi nhớ đến những lời Dương Hàn Nhu cự tuyệt mình.

Nói là trong tộc sắp xếp.

Đây chính là trong tộc sắp xếp?

Cái này...cái này... cái này.

Trương Uân ngẩn ngời.

Chờ sau khi lấy lại tinh thần, trong nháy mắt nội tâm tức giận tận trời. Hắn nhìn qua Cố Cẩm Niên, trực tiếp cho rằng là Cố Cẩm Niên lại đnag uy hiếp Dương Hàn Nhu.

“Trương Uân.”

“Ngươi đã thông qua khảo hạch, mau vào đi thôi, đừng làm chậm trễ canh giờ.”

Cũng vào lúc này.

Quan chủ khảo khẽ nhíu màu, nhìn qua Trương Uân đang lề mề không đi bèn nói một tiếng.

Người sau bừng tỉnh.

Ngay sau đó hướng về phía chủ khảo làm lễ. Mặc dù vẫn không cam lòng nhưng sau đó vẫn nhận lấy một tấm lệnh bài đi về phía thôn Tiểu Khê.

Hắn không nói gì thêm.

Nhưng từng đạo oán khí từ trong cơ thể hắn tràn vào thể nội của Cố Cẩm Niên.

Tất cả đều không nói.

“Trận thi từ khảo hạch lần thứ năm mươi bảy bắt đầu.”

“Chư vị có thể nhập tòa khảo hạch.”

Giọng nói khe khẽ lại vang lên lần nữa.

Lập tức có hơn mười người hàng đầu đi ra, đi vào chỗ ngồi thi, tâm tình hơi có vẻ thấp thỏm.

“Chu vị có thể nhập tòa.”

Giọng nói khe khẽ vẫn vang lên như cũ.

Nhưng mà mọi người đã quen thuộc, cửa khảo hạch phía Nam khó khăn nhất, bình thường gom đủ một trăm người rất khó.

Trước đó có rất nhiều người nhưng sau một trận đánh đập rất nhiều người không dám mạo hiểm nữa.

Tụ tập nhiều người như vậy, chủ yếu vẫn là đến đây xem náo nhiệt là chiếm đa số.

Đợi một lát.

Lại có hai ba mươi ngưười nhập tọa, nhưng mà ngay cả một nửa đều không ngồi đầy.

“Còn có nửa khắc đồng hồ cuối cùng.”

“Sau nửa khắc đồng hồ, bóc đề khảo thí.”

Giọng nói khe khẽ lên tiếng cũng lộ ra vẻ không quan trọng.

Mà lúc này.

Ở trong xe ngọc kéo.

Cố Cẩm Niên đã động thân.

“Cẩm Niên, đi đâu?”

Cố Ninh Nhai lên tiếng.

Hắn hiếu kì hỏi.

“Nhập thi.”

Cố Cẩm Niên rất tiêu sái lưu lại bóng lưng, liền hướng về phía đám ngời đi đến.

Theo Cố Cẩm Niên đến, một số người đã chủ động nhường ra một con đường.

Bọn hắn cũng không phải nhận biết Cố Cẩm Niên mà là nhìn ở trên xe ngọc kéo.

Theo đám người tách ra.

Ở thời khắc cuối cùng.

Cố Cẩm Niên đi vào trường thi, tùy ý tìm một nơi, ngồi xếp bằng. Toàn bộ quá trình vô cùng suôn sẻ.

“Vị công tử này là ai? Nhìn có chút khí vĩ hiên ngang nha?”

“Đúng vậy, bộ pháp tự tin như vậy là công tử nhà ai?”

Trong lúc nhất thời, vô số ánh mắt rơi trên người Cố Cẩm Niên, trong ánh mắt tràn đầy hiếu kì.

“Là Cố Cẩm Niên.”

“Trưởng tôn của Trấn Quốc Công.”

Rất nhanh có người nhận ra thân phận của Cố Cẩm Niên, hạ thấp giọng nói.

“Cố Cẩm Niên?”

“Lại là hắn.”

“Hoàn khố của Cố gia?”

“Làm sao hắn cũng đến? Hơn nữa còn dám đến cửa Nam? Đây là chuyện gì?”

Biết được là Cố Cẩm Niên, trong lúc nhất thời dẫn đến càng nhiều nghị luận.

“Đoán chừng là biết thông qua khảo hạch cửa Nam có rất nhiều chỗ tốt, cho nên mới đến? Nghe nói Cố gia có danh sách ghi chép thẳng. Cố Cẩm Niên qua cửa thứ nhất này vẫn là mười phân chắc chín.”

“Thì ra là thế, ta nói trách không được, hoàn khố như vậy mà dám đến cửa Nam?”

“Hừ, loại hoàn khố này đến đây quả nhiên là làm nhục người đọc sách.”

Một chút giọng nói không nên vang lên.

Đây chính là chỗ xấu của phong bình, mặc kệ là làm gì có được vĩnh viễn là soa bình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận