Đại Hạ Văn Thánh

Chương 774 Chẳng lẽ ngày mai khai chiến, Cố Cẩm Niên hắn có thể triệu hồi ra sao băng, đập chết mười vạn thiết kỵ?(3)

Còn có quan viên địa phương ở các nơi.

Cho nên muốn thi hành hai cái chính sách này, thì mình cần phải làm sách lược vẹn toàn, nghĩ rõ ràng suy nghĩ cẩn thận, đồng thời ở trên triều đình phải có quyền lên tiếng nhất định, mới có thể thi hành.

Bằng không, chủ ý tuy tốt, nhưng Cố Cẩm Niên có thể bảo đảm sẽ không triển khai được, các nơi đều sẽ ngăn cản, thậm chí những người này còn sẽ bịa đặt, nghe nhầm đồn bậy, đe dọa người dân.

Cho nên, phải vẹn toàn ổn thỏa rồi mới có thể thi hành.

“Ôi chao.”

“Thế tử điện hạ.”

“Cảm tình chúng ta đã phai nhạt rồi đấy.”

Dương Khai thở dài, ông ấy có chút bất đắc dĩ, nhưng lại không có gì để nói.

Cũng vào lúc này, một người vội vàng đi tới, ở bên ngoài đại doanh hô lên.

“Thế tử điện hạ.”

“Ninh Vương giá lâm.”

Theo giọng nói này vang lên, Dương Khai không khỏi thay đổi vẻ mặt.

Lúc trước Cố Cẩm Niên không tới, nhưng ông ấy cũng đã nghe nói đến chuyện Ninh Vương.

Chẳng qua chuyện này có Quốc công ra mặt, cộng thêm chuyện nghị hòa, Dương Khai không dong dài cái gì.

Bây giờ Ninh Vương tới, Dương Khai vẫn có chút biến sắc.

Ninh Vương đấy.

Vương gia Tây cảnh, luận địa vị và quyền lực, đều không kém gì Trấn Quốc Công.

“Quốc công đâu?”

Dương Khai mở miệng, thay Cố Cẩm Niên hỏi Trấn Quốc Công đang ở nơi nào.

“Bẩm đại nhân, Trấn Quốc Công đã đến cửa thành.”

Người sau trả lời, báo cho hai người.

Lập tức, Cố Cẩm Niên trực tiếp đứng dậy, hướng tới ngoài đại doanh mà đi.

Cùng lúc này.

Phía trên tường thành của thành Đồng Quan .

Trấn Quốc Công đứng trên thành, Lý Lãnh Tâm cũng bị dẫn tới, chẳng qua hắn ta hiện tại đang ở trong trạng thái ngất xỉu, tạm thời vẫn chưa tỉnh lại.

Dưới thành.

Mặt trời hừng hực, Ninh Vương dẫn đầu mấy trăm tinh nhuệ, ngồi trên lưng ngựa, lẳng lặng nhìn về phía Trấn Quốc Công.

“Cố Nguyên.”

“Nói điều kiện của ngươi đi.”

Ninh Vương giá lâm.

Hắn gần như không nói bất cứ điều gì vô nghĩa, cũng không vào thành, mà là nhìn lên Trấn Quốc Công bảo ông đưa ra điều kiện.

Trên tường thành.

Nghe Ninh Vương nói thế, Trấn Quốc Công cũng rất dứt khoát.

“Mười viên bảo đan Võ Vương, trăm viên bảo đan Nhân Long, 3000 viên bảo đan Thần Thông, đổi thiết kỵ Hắc Thủy.”

Trấn Quốc Công đưa ra điều kiện của mình.

Thiết kỵ Hắc Thủy, là thiết kỵ mạnh nhất dưới trướng Ninh Vương, ông ấy tiếp nhận không được, đây là lời nói thật, dứt khoát trực tiếp đổi lấy đan dược.

Cố Cẩm Niên hiện tại quả thật cũng cần có đan dược để tăng thực lực.

“Được.”

Không hề nhiều lời, Ninh Vương trực tiếp đồng ý.

Tuy rằng chào giá khủng bố, nhưng đổi về thiết kỵ Hắc Thủy cũng không lỗ.

“Nhi tử của Bổn vương, ngươi yêu cầu cái gì?”

Ninh Vương nói tiếp.

Thiết kỵ Hắc Thủy đổi về rồi, tiếp theo chính là con trai của ông ta.

Cũng một khắc này, Cố Cẩm Niên xuất hiện ở phía trên tường thành.

“Gia gia.”

Nhìn thấy Cẩm Niên, lão gia tử gật đầu, sau đó nhìn về phía Ninh Vương nói.

“Nhi tử ngươi tập sát tôn nhi của lão phu, bao nhiêu đan dược cũng không đổi được, hắn ta dám hành hung, liền định trước không sống được.”

Cố lão gia tử lên tiếng.

Ngữ điệu bình tĩnh, trực tiếp báo cho Ninh Vương, Lý Lãnh Tâm hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

Nghe thấy đáp án này, sắc mặt Ninh Vương vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh.

“Cố Nguyên.”

“Mặc kệ nhi tử của bản vương đã làm chuyện gì, cũng không tới phiên các ngươi xử trí, cho dù như thế nào cũng phải giao cho bệ hạ, để Hình Bộ tới xử lý.”

“Cố gia ngươi, còn chưa có quyền lực này đâu”

Ninh Vương nói, nếu Cố Nguyên không tính toán thả người, ông ta cũng chỉ có thể dùng cách này

“Bệ hạ có chỉ, tất cả mọi chuyện ở Tây Bắc cảnh đều do lão phu toàn quyền phụ trách, có quyền tiền trảm hậu tấu.”

“Nếu như ngươi không phục, đại khái ngươi có thể đi kinh đô, tham tấu lão phu trước mặt bệ hạ.”

Đối mặt với vị Vương gia Tây cảnh này, Trấn Quốc Công không có nửa điểm sợ hãi, cũng không có nửa điểm thỏa hiệp.

Nói xong lời này, ông ấy vung tay.

Lý Lãnh Tâm đang bị trói ở trên cọc gỗ lập tức bị đánh thức.

Hắn ta mở to mắt, có chút mơ màng, đợi đến khi nhìn thấy phụ vương mình xuất hiện, Lý Lãnh Tâm quên mất đau đớn, phát ra tiếng gào tê tâm liệt phế.

“Phụ vương, cứu ta, phụ vương, mau cứu ta.”

“Phụ vương, ngươi nhất định phải cứu ta a a.”

“Ta không muốn chết.”

Lý Lãnh Tâm cơ hồ là kêu gào đến tê tâm liệt phế, hi vọng phụ vương hắn có thể cứu mình.

Nghe thấy giọng của nhi tử, Ninh Vương không có biểu hiện đặc biệt đau lòng hoặc khó chịu gì, hắn ta chỉ lẳng lặng nhìn chằm chằm vào Cố Nguyên.

“Thả nhi tử của ta ra khỏi thành.”

“Những chuyện trước đó, chuyện cũ bỏ qua, bản vương sẽ chuẩn bị hậu lễ, đưa đến cho Quốc Công phủ.”

“Cũng sẽ dạy dỗ lại nhi tử của bản vương thật tốt.”

Ninh Vương lần thứ hai mở miệng, phong phạm Vương gia hiện ra, mặc dù có việc phải cầu người khác, nhưng Ninh Vương cũng không có nửa phần ăn nói khép nép.

“Giết .”

Chỉ là.

Trấn Quốc Công chẳng hề do dự, ông vung tay lên.

Ngay lập tức có tướng sĩ rút đao, hướng tới cổ Lý Lãnh Tâm mà chém xuống.

Đồng tử của Lý Lãnh Tâm phóng đại, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.

Hắn ta chết cũng không ngờ được mình chẳng qua chỉ hại chết hai đứa tiện dân, lại không nghĩ rằng phải trả giá bằng tính mạng của mình, trước kia hắn ta đã làm rất nhiều chuyện còn khiến người giận sôi hơn chuyện này, nhưng không phải đều không có việc gì sao?

Vì sao lại chết bởi chuyện này?

Hắn ta không cam lòng.

Nhưng tất cả đều đã muộn.

Lập tức, một cái đầu rơi xuống đất, trực tiếp rơi từ trên tường thành xuống, chia năm xẻ bảy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận