Đại Hạ Văn Thánh

Chương 216 Phong hầu Cố Cẩm Niên? Lời của Quốc công, nguy cơ hiển hiện. (3)

Triều đình này, một nửa trong số họ có khả năng đến từ thế gia môn phiệt.

Mà toàn bộ Vương Triều Đại Hạ, trên cơ bản hơn một nửa quan viên, đều xuất thân thế gia môn phiệt, mà số quan viên còn lại, cho dù không phải xuất thân thế gia môn phiệt, thì cũng cùng có quan hệ rây mơ rễ má với những thế gia này.

Có thể nói, chủ nhân chân chính của Đại Hạ, không phải là vị đế vương trước mắt này, mà là đám thế gia môn phiệt kia.

Đây không phải là bí mật che kín gì.

Trái lại, đây là một lẽ thường tình, suy cho cùng luôn có người giàu có, cũng luôn có người nghèo khó, mà vì để tập trung quyền lực, người đang nắm quyền có thể cho phép thế gia môn phiệt tồn tại, nhưng tuyệt đối không cho phép những thế gia môn phiệt này không phải người của mình.

Ra tay đối với thế gia, cũng không có gì lạ.

Nhưng ngang nhiên nhằm vào như thế, mới thật sự là phiền phức.

"Bệ hạ."

"Thương lại Giang Ninh quận, khiến bách tính chìm trong cảnh nước sôi lửa bỏng, thiên lý khó dung, chúng thần minh bạch, nhưng không thể bởi vì chuyện hồng tai mà liên lụy ra quá nhiều, tân triều vừa lập, cần chính quyền nhân từ để xây dựng Dân tâm, không thể lấy giết ngăn giết, mong bệ hạ nghĩ lại."

Lúc này, Lễ bộ Thượng thư Dương Khai đứng ra nói chuyện đầu tiên, hắn thuyết phục Vĩnh Thịnh Đại Đế, không thể lấy giết ngăn giết- dùng luật nghiêm khắc để ngăn cấm vi phạm.

Theo Dương Khai ra mặt.

Nhiều quan viên khác cũng rối rít lên tiếng.

"Xin bệ hạ nghĩ lại, chuyện Giang Ninh quận, thiên thần cộng phẫn, nhưng chính xác là không thể dây dưa quá nhiều, việc cấp bách hiện nay là ổn định Giang Ninh quận mười chín phủ làm trọng ạ."

"Bệ hạ nghĩ lại."

"Bệ hạ nghĩ lại ạ."

Từng người lần lượt lên tiếng, mỗi người lên tiếng thuyết phục ít nhiều đều có liên quan đến thế gia hoặc cho dù là không liên quan, cũng phải chủ động tiến lên.

Động đến thế gia.

Đây tuyệt đối không phải chuyện tốt, cũng tuyệt đối không phải hành động sáng suốt.

Năm đó Thái tổ cũng không có cách nào hoàn thành thành tựu này, Vĩnh Thịnh Đại Đế đương nhiên cũng không làm được.

Không phải vấn đề năng lực cá nhân mạnh hay không mạnh, mà là thời cơ chưa chín muồi.

Tùy tiện hành động sẽ dẫn đến mâu thuẫn nội bộ tăng lên trong nháy mắt, đến lúc đó khả năng giang sơn lại phải đổi chủ, chỉ là lời này bọn họ không dám nói, cũng sẽ không nói ra.

Dù sao Vĩnh Thịnh Đại Đế có thể ngồi ở vị trí này, năm đó cũng dựa vào sự trợ giúp của không ít thế gia môn phiệt.

Hiện tại động thủ, tuyệt đối không phải việc làm khôn ngoan.

"Đây là dân ý."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lạnh mặt nói.

"Xin bệ hạ nghĩ lại."

Tất cả các đại thần đều cúi đầu, động đến tam đại thế gia đã coi như cực hạn, còn muốn tiếp tục động đến những người khác, thật sự không được.

Nhìn thái độ của cả triều văn võ.

Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút trầm mặc.

Ông thật sự muốn mượn cơ hội lần này để đả động thế gia Đại Hạ, nhưng không ngờ dưới dân ý mà văn võ toàn triều lại dám như vậy.

Điều này khiến ông nháy mắt hiểu ra, thế gia có bao nhiêu đáng sợ.

Trong lòng ông có một cỗ khí.

Một cỗ nộ khí.

Nhưng ông cũng biết, nếu động chạm đến thế gia, nền tảng lập quốc cũng sẽ dao động.

Nguyên nhân chính quá đơn giản, Vương Triều Đại Hạ vẫn luôn có nội loạn.

Kiến Đức.

Ngày nào hắn ta còn chưa chết, ngày đó Vĩnh Thịnh Đại Đế không thể ngủ ngon.

Dù sao hắn ta là người kế vị mà Thái tổ khâm điểm, mà ông đạt vị, quả thực không sạch sẽ.

Mười hai năm chăm lo việc nước, cũng không thay đổi được lòng trung thành của vài người với Kiến Đức.

Bây giờ nếu động đến thế gia môn phiệt, quả thực là một đòn giáng mạnh vào ông.

Trong chốc lát.

Vĩnh Thịnh Đại Đế tỉnh táo lại.

Nhìn các quan đại thần.

Ông chậm rãi nói.

"Là trẫm có chút cấp tiến."

"Nạn đói ngàn dặm thật sự là thảm trạng nhân gian, trẫm không cách nào nhắm mắt, sợ nhìn thấy ngàn vạn nạn dân."

Vĩnh Thịnh Đại Đế tìm một cái bậc thang để đi xuống.

Nghe vậy các quan viên cũng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bọn họ chỉ sợ Vĩnh Thịnh Đại Đế vẫn khư khư cố chấp.

"Chỉ là, phát sinh việc này khiến dân tâm dao động, không nghiêm trị cũng không được."

"Hạ ý chỉ của trẫm, để phú thương các nơi quyên tặng ngân lượng cho Giang Ninh quận."

"Hộ bộ thu lại, nếu có kẻ không tuân lệnh, cũng đừng trách trẫm lòng dạ độc ác."

Lời nói của Vĩnh Thịnh Đại Đế đã xoay chuyển.

Không giết thì không giết.

Nhưng muốn nói không tìm chút rắc rối nào vậy cũng không được.

Phải để bọn hắn trả cái giá nhất định.

Khi những lời này nói ra cả triều văn võ vẫn có chút im lặng.

Nhưng ngay sau đó giọng nói của Lý Thiện vang lên.

"Bệ hạ thánh minh."

Có hắn lên tiếng đầu tiên quần thần cũng không dông dài nữa vội vàng hô to một câu bệ hạ thánh minh.

Ngẫm lại cũng phải, né được đao, nhưng không có khả năng cái gì cũng không phạt.

Đối mặt với tính mạng, bạc không tính là gì cả, nhất là với mấy phú thương này.

"Được rồi, chư vị ái khanh xử lý việc này cho tốt đi."

"Đúng rồi, hôm nay Cố Cẩm Niên vì dân giải oan, lại bình định tai ương Giang Ninh quận, chư vị ái khanh cho rằng, nên phong thưởng như thế nào?"

Lúc này, Vĩnh Thịnh Đại Đế đề cập đến một chuyện quan trọng.

Đó là phong thưởng cho Cố Cẩm Niên.

Nghe vậy, văn võ cả triều đầu tiên là trầm mặc, quan võ đứng dậy trước tiên.

"Bệ hạ, Cố Cẩm Niên còn nhỏ tuổi, lại có thể vì triều đình bình định đại sự như thế, đây là đệ nhất tuấn kiệt của Đại Hạ ta. Nhất là hôm nay vì dân giải oan, tự cổ chí kim ít có người làm được."

"Thần kính phục Cố Cẩm Niên, cũng kính trọng Cố Cẩm Niên, cho nên thần khẩn cầu bệ hạ, ban hầu."

Quan võ đang nói chuyện là một dòng của Trấn Quốc Công, hơn nữa không hề ngại ngùng hay che dấu ý tứ, đi lên là giúp Cố Cẩm Niên đòi một hầu vị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận