Đại Hạ Văn Thánh

1041 Cái chết của Vương Nguy, Cố Cẩm Niên cuồng chém Phủ Quân mười chín phủ! Dân chúng sôi trào! (5)

Bên trong Ngọc liễn.

Vô cùng an tĩnh.

Lý Cơ trầm mặc không nói, Phương Kính Thành cũng trầm mặc không nói.

Bị Cố Ninh Nhai đổ ập xuống mắng một trận.

Cố Cẩm Niên không có bất kỳ phẫn nộ gì mà là ngẩn người ngồi ở trong Ngọc liễn.

Hắn không nghĩ đến, Lục thúc cho tới nay, đều lộ ra vẻ bất cần đời, cười đùa tí tửng, lại có một mặt như thế.

Nhưng càng làm cho hắn khó chịu là, Lục thúc của mình nói không hề sai.

Đích xác.

Bản thân không có bất kỳ biện pháp nào giải quyết phiền phức này, đã trúng kế, nghĩ không ra bất kỳ phương án giải quyết nào.

Nếu như do dự, sẽ chỉ càng chậm trễ cứu tế, sẽ chỉ làm dân chúng tiếp tục chịu khổ.

"Cẩm Niên."

"Đừng để Vương Nguy chết trở nên không có chút giá trị."

"Đừng để những người dân này khổ, biến thành khổ cho ngươi."

"Không có chính nghĩa thời đại là bất hạnh."

"Thời đại cần chính nghĩa, càng thêm bất hạnh."

"."

Cố Ninh Nhai nói ra những lời phát ra từ phế phủ cùng Cố Cẩm Niên.

Nghe những lời này, Cố Cẩm Niên càng thêm hoàn toàn trầm mặc, hắn phảng phất hiểu ra cái gì nhưng lại không nắm bắt được.

Ngọc liễn tiếp tục tiến lên.

Mà nhìn Cố Cẩm Niên vẫn luôn trầm mặc, Cố Ninh Nhai thở dài. Ông ấy đi ra khỏi Ngọc liễn, để Cố Cẩm Niên một người lẳng lặng thật tốt.

Theo Cố Ninh Nhai đi ra khỏi Ngọc liễn, Lý Cơ cùng Phương Kính Thành cũng cùng nhau đi ra Ngọc liễn.

Lúc này.

Bên trong Ngọc liễn.

Lại một lần nữa chỉ còn lại một mình Cố Cẩm Niên.

Giờ khắc này.

Cố Cẩm Niên trầm mặc im ắng.

Rất khó tưởng tượng được.

Vương Nguy trước khi chết, sẽ đau khổ bực nào, lại tuyệt vọng bực nào.

Một người vì triều đình, vì dân chúng cần cù chăm chỉ. Một người đức độ, một người chính trực. Cuối cùng bị dân chúng nhục mạ, cuối cùng bị buộc phải tự sát.

Tên của ông ấy không ai biết được.

Sự vĩ đại của ông ấy không ai đi nói.

Mọi chuyện về ông ấy đều núp trong bóng tối.

Đáng buồn.

Đáng tiếc.

Cố Cẩm Niên nhắm mắt lại, nội tâm của hắn vô cùng xoắn xuýt, cũng vô cùng khó chịu. Hắn khó mà đi tìm hiểu, cũng không có cách nào đi tìm hiểu nỗi khổ của Vương Nguy.

Lúc trước, lúc bản thân bước đến pháp trường, cũng không có cách nào cảm ngộ đến loại cảnh giới Sinh Tử kia, chỉ vì hắn biết được bản thân sẽ không chết.

Cho nên hắn không cảm giác được nỗi khổ trong lòng Vương Nguy.

"Đừng để Vương Nguy chết, trở nên không có chút giá trị."

"Đừng để dân chúng đau khổ, biến thành bản thân đau khổ."

"Cùng chờ đợi chính nghĩa đến trễ không bằng tự hóa thân thành chính nghĩa."

Đúng vậy.

Thời đại cần chính nghĩa, càng thêm bất hạnh.

Cố Cẩm Niên hít sâu một hơi.

Hắn hoàn toàn tiến vào trạng thái cảm ngộ. Chuyện này, đối với hắn xung kích quá tốt đẹp.

Hắn vẫn cho rằng mình là chính nghĩa, vẫn cho rằng mỗi một chuyện bản thân làm, đều là tuân thủ lương tâm.

Nhưng chuyện của Vương Nguy, để hắn sinh ra nghi hoặc cực lớn.

Nếu như tuân thủ bản tâm, Vương Nguy không đáng chết.

Tuy nhiên nếu Vương Nguy còn sống thì bản thân không có cách nào giải quyết chuyện này, kết quả người chịu khổ vẫn là dân chúng.

Chuyện này, rốt cuộc là ai sai?

Là mình sai?

Hay là Vương Nguy sai?

Hoặc là những quan viên kia sai?

Không hiểu sao, Cố Cẩm Niên bỗng nhiên hiểu rõ ý tứ của hai câu vì thiên địa lập tâm, vì dân sinh lập mệnh này.

Vì thiên địa chúng sinh, lập xuống đức hạnh.

Vì thương sinh thiên hạ, tìm ra một con đường sống.

Con đường sống này không chỉ là ăn uống no đủ, càng phải biết lòng người, biện giải con đường sống thiện ác.

Lục thúc nói không sai.

Mình làm cũng không sai.

Vương Nguy lựa chọn không sai.

Quan viên quận Giang Trung nhắm vào mình cũng không sai.

Nhưng bọn họ sai ở chỗ, dùng dân chúng làm ván cờ, lấy người chân thành làm quân cờ, uổng phí sinh mệnh. Đây chính là lỗi của bọn họ.

"Vương Nguy, đợi đến kết thúc tai họa ở quận Giang Trung, ta sẽ vì ngươi bình oan."

Giờ khắc này.

Cố Cẩm Niên mở ra con ngươi.

Trong chốc lát, bên trong cặp mắt của hắn không còn sầu lo, không còn có làm khó, thanh tịnh thấy đáy, cũng sáng chói đến cực điểm.

Không cần chờ đợi chính nghĩa.

Đi trở thành chính nghĩa.

Cho dù phía trước tràn đầy không biết, khi tiến lên sẽ can đảm trở thành bó đuốc đầu tiên, chiếu sáng đường đi lên.

Đến một khắc này, can đảm đốt chính nghĩa lên, quang mang cũng sẽ hoàn toàn xuyên qua phiến thiên địa này, sinh sôi không ngừng.

Mà vào lúc này.

Ngọc liễn chậm rãi dừng lại.

"Báo."

"Quận trưởng quận Giang Trung, Chu Mãn mang theo quan viên lớn nhỏ Phủ Quân mười chín phủ quận Giang Trung, đang ở cách ngoài cửa thành quận hai mươi dặm đường nghênh đón đại nhân. Quận trưởng Chu Mãn cầu kiến đại nhân."

Theo tiếng nói này vang lên.

Giọng nói của Cố Cẩm Niên cũng theo đó đáp lại.

"Đồng ý."

Rất nhanh, một âm thanh ở bên ngoài vang lên.

"Hạ quan Chu Mãn quận trưởng quận Giang Trung, đến đây yết kiến Thiên mệnh Hầu."

"Hạ quan Vương Việt Phủ Quân phủ Liễu Bình, đến đây yết kiến Thiên mệnh Hầu."

Từng giọng nói từ bên ngoài Ngọc liễn vang lên.

Bọn họ đã sớm không kịp đợi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận