Đại Hạ Văn Thánh

Chương 397 Ta Cố Cẩm Niên, hôm nay vì quốc Lập Ngôn, giương quốc uy, ngưng quốc hồn, đúc quốc cốt!(2)

Bây giờ còn có mặt mũi nói ra những lời này?

"Việc này chính là Nho đạo gây ảnh hưởng, là thiên ý, hoàng quyền dù mạnh cũng không thể mạnh hơn thiên ý."

"Trẫm hữu tâm vô lực."

Vĩnh Thịnh Đại Đế đưa ra câu từ chối.

Đây là ý trời, chả có quan hệ gì với ta, ý muốn của ngươi ta biết, nhưng thật ngại quá, ta không thể xen vào.

Nghe vậy, vẻ mặt Mộc Cáp Nhĩ hơi khó coi.

"Cẩm Niên."

Vĩnh Thịnh Đại Đế đưa mắt nhìn về phía Cố Cẩm Niên, ánh mắt đầy mong mỏi, cũng rất vui mừng.

Không giấu được sự vui sướng.

"Có chất nhi."

Cố Cẩm Niên làm lễ nói.

Nhưng cũng không rõ vị cữu cữu này của mình định làm gì.

"Cẩm Niên, có thể cũng làm một bài thơ giúp trẫm không?"

Vĩnh Thịnh Đại Đế rất trực tiếp.

Ánh mắt ao ước.

Mà tất cả mọi người ở đây thì không khỏi ngơ ngác.

Khá lắm, quả nhiên khá lắm nha, ngươi thân là đường đường Hoàng đế Đại Hạ mà lại không biết xấu hổ như thế?

Loại chuyện này không phải nên dành cho chúng ta sao?

Tất cả quan viên đều nhìn về Cố Cẩm Niên, nói thật nếu không có ngoại thần ở chỗ này, bọn họ cũng rất muốn nói một câu, hi vọng Cố Cẩm Niên làm tặng họ một bài thơ.

"Cữu cữu, làm thơ cần chú trọng linh cảm, trong lúc nhất thời, ta thật sự không biết nên viết gì."

"Lần sau đi."

"Lần sau nhất định."

Cố Cẩm Niên hơi sững sốt, không phải là không chịu làm thơ cho cữu cữu mình, quan trọng cữu cữu là Hoàng đế, viết thơ về Hoàng đế thì ít nhiều phải có chuẩn bị trước chứ?

Ngộ nhỡ viết không ra dị tượng thiên cổ, cữu cữu lại nói mình giấu giếm, nếu sinh ra khúc mắc ở trong lòng, đó không phải là lỗ vốn à.

Phải cẩn thận một chút.

"Được."

"Cẩm Niên, đừng áp lực quá, ngươi chỉ cần viết lại hành vi cử chỉ bình thường của cữu cữu là được rồi."

"Ngươi còn nhớ rõ lúc còn nhỏ, cữu cữu đã dạy ngươi thế nào không? Phải xuất phát từ tâm, nhưng cũng phải mang tính phê phán một chút, không thể chỉ khen, kẻo người khác nói hai cữu chất chúng ta mặt dày vô sỉ."

Vĩnh Thịnh Đại Đế cười nói.

Điển hình đã muốn được khen lại sợ người khác nói hắn mặt dày.

Trên Khánh điển.

Mấy vị đại thần không khỏi cảm thấy bất đắc dĩ trong lòng, không phải chỉ là thi từ thiên cổ thôi sao? Cần gì phải như thế chứ.

"Bệ hạ."

"Với tài hoa Thế tử điện hạ, nếu viết thơ cho người, tất nhiên là thơ thành thiên cổ, nhưng chúng ta cũng không thể phung phí tài hoa của thế tử điện hạ như vậy, ý thần rất đơn giản, không bẳng để thế tử điện hạ trực tiếp viết chung cho quân thần chúng ta một bài, như vậy, cũng tránh một chút rắc rối cho thế tử điện hạ."

Có thần tử nói, lời lẽ chính nghĩa nghiêm túc, hi vọng bệ hạ dẫn bọn họ theo.

Thơ ca thiên cổ nha.

Sau khi mọi người dần dần lấy lại tinh thần, ai mà không đỏ mắt?

Thơ thành thiên cổ là lưu truyền đến ngàn năm, nói cách khác, một ngàn năm sau, những thơ ca này của Cố Cẩm Niên vẫn sẽ tồn tại đến nghìn đời sau.

Thậm chí không chỉ một ngàn năm, có thể là ba ngàn năm, năm ngàn năm cũng không chừng.

Nếu thật sự như thế, người được nhắc đến trong thơ ca, thì tên tuổi cũng được lưu truyền gián tiếp thiên cổ, vì thế ai mà không động tâm?

Cả đời người đọc sách không phải chỉ theo đuổi hai chuyện.

Một là mưu phúc vì dân.

Hai là lưu danh muôn đời.

Đây là hai mục tiêu cuối cùng nhất, vì dân mưu phúc có thể từ từ sẽ đến, nhưng lưu danh muôn đời thì khác, không phải cứ mưu phúc cho bách tính thì nhất định có thể lưu danh muôn đời.

Nhưng tên tuổi gián tiếp lưu danh muôn đời sẽ đơn giản hơn nhiều, để Cố Cẩm Niên làm một bài thơ.

Đương nhiên, mặc dù có phần cường ngạch hưởng ké, nhưng có thể ké thì ngu sao mà không ké chứ.

"Đúng đúng đúng, bệ hạ, thần đồng ý."

"Bệ hạ, thần cũng đồng ý, đã làm thơ vì ngài, chẳng bằng cũng viết chúng ta vào, sau này cũng đỡ làm phiền thế tử điện hạ làn nữa."

"Vâng vâng vâng, bệ hạ, minh quân hiền thần, đây là giai thoại thiên cổ đấy."

Mọi người sôi nổi phát biểu, đây chính là thời điểm vì bản thân mưu tính chút phúc lợi, lúc này nếu không góp chung vô một câu, vậy còn có ích lợi gì.

Nghe thấy lời này, Vĩnh Thịnh Đại Đế có chút không vui.

Các ngươi mà cũng xứng?

Ăn ngay nói thật, một bài thơ tán dương một người kỳ thật cũng được, nhưng thêm vài người nữa thì phân lượng sẽ ít đi rất nhiều.

Thêm tất cả các ngươi vào, đây chẳng phải sẽ bị các ngươi hưởng ké hết ư?

"Việc này sẽ bàn lại, sau này hẵng nói."

Vĩnh Thịnh Đại Đế lên tiếng, không trực tiếp từ chối, nhưng ít nhiều gì cũng có ý đó.

Khi một vài đại thần vẫn chuẩn bị nói tiếp.

Bỗng nhiên lúc này, Vĩnh Thịnh Đại Đế cắt ngang sự trao đổi của đám người.

"Thịnh hội hôm nay, đến đây là kết thúc, Dương Khai, tiễn khách quý Hung Nô về chỗ ở, trẫm cũng có chút mệt mỏi rồi."

Vĩnh Thịnh Đại Đế bảo.

Ông đánh gãy lời kế tiếp của mọi người, chỉ nói một câu mệt mỏi rồi, sau đó đứng dậy muốn rời đi.

"Cữu cữu, chất nhi có chuyện tìm ngươi."

Nhưng mà Cố Cẩm Niên bất chợt mở miệng, hắn có một số việc muốn hỏi Vĩnh Thịnh Đại Đế.

"Được."

Nghe Cố Cẩm Niên có chuyện tìm mình, Vĩnh Thịnh Đại Đế vẻ mặt tươi cười.

Lập tức.

Tất cả mọi người đứng dậy, làm lễ với Vĩnh Thịnh Đại Đế.

Ngay cả biểu diễn ca vũ cuối cùng cũng lược mất, Hoàng đế rời đi, thịnh hội cũng dừng ở đây.

Sau khi tan hội.

Người Hung Nô sắc mặt khó coi nhất, Đại hoàng tử, Tể tướng Hung Nô, và những quý tộc Hung Nô lần lượt rời đi.

Mà bách quan cũng rất ăn ý, nhất là Thượng thư lục bộ, không đi về thẳng, mà đi đến một Thiên Điện khác nghỉ ngơi, bởi vì họ biết, lát nữa bệ hạ nhất định sẽ gọi họ đến nói chuyện.

Quốc vận nước Hung Nô bị đoạt mất hai lần.

Chuyện này nếu không tìm họ thương nghị, có khả năng này không?

Cố lão gia tử thì một đường cười to trở về trong phủ, mời ngay và luôn một vài hảo hữu tại thịnh hội, chả thèm quan tâm gì mà trực tiếp lôi người đi, mang về phủ quốc công tiếp tục chúc mừng.

Tôn nhi viết cho mình một bài thi từ như thế, nếu không lấy ra khoe khoang thì có xứng đáng với công sức đã bỏ ra của Cố Cẩm Niên không chứ?
Bạn cần đăng nhập để bình luận