Đại Hạ Văn Thánh

Chương 673 Vì thiên địa lập tâm! Vì sinh dân lập mệnh! Vạn thế bất hủ chi ngôn! Khổng Thánh kinh ngạc!

Tiếng than khóc của vạn dân vang lên.

Khổng Thánh ra tay, không chỉ tước mất một phần quốc vận của Vương Triều Phù La, mà còn chém khí vận của bách tính Phù La.

Một chiêu này quá tàn nhẫn.

Người thế gian kinh ngạc, tất cả đều á khẩu không nói nên lời, trong ánh mắt đầy chấn động.

Dưới gầm trời này không người nào dám cùng bách tính tranh đấu, theo nhận biết của bọn họ, cho dù là Thánh Nhân thì cũng sẽ không làm trái ý bách tính.

Thật không ngờ, Khổng Thánh lại thực sự tước đi khí vận bách tính.

Thiên hạ này cũng chỉ có Thánh Nhân mới dám làm như vậy.

"Tước đi khí vận này, nếu như các ngươi hối cải, lấy thời hạn năm mươi năm sẽ trả lại khí vận cho các ngươi, nếu trong năm mươi năm này lại phạm chuyện tương tự, vậy hết thảy khí vận sẽ trở về với thiên địa."

Khổng Thánh nói vậy, xem như dạy cho bách tính Phù La một bài học nhớ đời.

Đây là một cảnh báo, hồi chuông cảnh tỉnh người trong thiên hạ, phải phân rõ đúng sai, chứ không phải người khác nói cái gì chính là cái đó.

Nếu như, bị người lợi dụng làm hại người khác, đến cuối cùng chỉ nói một câu tại ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ là đi theo mọi người cùng mắng, vậy là có thể giải quyết sao?

Cách làm của Khổng Thánh sẽ mất lòng bách tính, nhưng nếu không làm như vậy, về sau còn ai dám vì dân giải oan?

Người mang củi đến cho mọi người, không thể để người ấy chết cóng trong gió tuyết.

Tiếp theo đó, lửa giận của Khổng Thánh rơi xuống Vương Triều Đại Kim.

Ông không nói nhiều, lần nữa chém ra.

Quốc vận Đại Kim cường thịnh hơn rất nhiều so với Vương Triều Phù La, nhưng đối mặt với Khổng Thánh, Quốc vận Đại Kim vẫn không là gì.

Thiên đạo chi Nhãn phóng ra một luồng ánh sáng thần thánh, như thanh thần đao, trực tiếp bổ về phía Chân Long quốc vận của Vương Triều Đại Kim.

Chỉ là, Vương Triều Phù La chỉ bị trảm bốn móng vuốt, còn Chân Long Vương Triều Đại Kim lại xuất hiện một vết thương, nhưng cũng không đả thương tới căn cơ, trừng phạt là giống nhau nhưng bởi vì quốc vận Vương Triều Đại Kim rất cường thịnh.

Cho nên chỉ có thể gây ra tổn thương nhất định.

Bách tính cũng như Vương Triều Phù La, đều bị tước đoạt khí vận, treo ở bên trong tinh tú thiên mệnh, trong vòng năm mươi năm, nếu như tái phạm, khí vận biến mất, nếu năm mươi năm không tái phạm thì sẽ trả lại cho bọn hắn.

Quốc vận bị hao tổn, đế vương của Vương Triều Đại Kim trầm mặc không nói gì, hắn không thể nói, cũng không dám nói, ngay trước mặt Thánh Nhân, nếu hắn dám nói cái gì, kết cục sẽ càng thảm hại hơn.

Theo Đại Kim Vương Triều bị tước đoạt khí vận.

Khổng Thánh cầm thước, lại tước gọt các quốc gia khác, nhưng tương đối mà nói, các quốc gia khác bị tổn thất không lớn.

Đến cuối cùng, ánh mắt Khổng Thánh rơi vào Vương Triều Đại Hạ.

Ông không chần chờ, một thước chém tới, thiên đạo chi Nhãn, lại lần nữa ngưng tụ ra thần đao, chém mất một phần quốc vận của Đại Hạ, có điều so với Vương Triều Phù La và Vương Triều Đại Kim thì tốt hơn nhiều.

Ít nhất ở trong Vương Triều Đại Hạ, phần lớn vẫn là người ủng hộ Cố Cẩm Niên, chỉ có tầm một nửa là chỉ trích Cố Cẩm Niên.

Xét theo sự việc, Vương Triều Đại Hạ cũng có người xấu, không thể bởi vì Cố Cẩm Niên là người Vương Triều Đại Hạ nên không bị tước quốc vận.

Nên trừng phạt là phải trừng phạt.

Về phần bách tính, khí vận bị tước đoạt cũng tương đối ít, toàn bộ đều ngưng tụ ở bên trên thiên mệnh chi tinh.

Kỳ hạn vẫn là năm mươi năm.

Cố Cẩm Niên nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra, trong lòng hoàn toàn tiêu trừ hết oán khí.

Trải qua một lần này, tương lai còn có ai dám nhục nhã mình bằng cách này nữa?

Nói thật Khổng Thánh quả nhiên không hổ là Thánh Nhân, vốn cho rằng chỉ trừng phạt Khổng gia một chút, trừng phạt người đọc sách một chút, nhưng không nghĩ rằng ngay cả chúng sinh thiên hạ mà Khổng Thánh cũng trừng phạt.

Nhưng Khổng Thánh nói không sai.

Những người dân này cũng có lỗi, cái sai của bọn họ chính là bất phân thiện ác, người khác nói cái gì là nghe theo cái đó, cũng bởi vì mình không phải người của quốc gia bọn họ nên bị họ ác ý công kích, biết rất rõ bản thân chỉ nghe được tin đồn, nhưng lại nói giống như tận mắt nhìn thấy vậy.

Về phần một phần nhỏ bách tính của Vương Triều Đại Hạ, lại càng đáng căm hận hơn, mình giải oan cho bách tính, kết quả những bách tính này lại đâm sau lưng mình, cũng may là loại người này cũng ít, không có nhiều lắm.

Phần đa vẫn là người ủng hộ mình, điều này khiến Cố Cẩm Niên không thất vọng và đau khổ quá mức.

"Cẩm Niên tiểu hữu."

"Hôm nay Bản thánh làm vậy chính là để chấn chỉnh thiên địa đi con đường chính đạo, chứ không phải chỉ vì giúp ngươi xả giận, ngươi phải hiểu được điều đó."

"Mong rằng Cẩm Niên tiểu hữu có thể buông xuống đoạn ân oán này, vạn lần không thể bởi vì lời nói ác ý của người khác mà làm hỏng Nho tâm của bản thân."

Khổng Thánh nhìn qua Cố Cẩm Niên, nói như thế.

Xử lý những người này xong, Khổng Thánh nhìn Cố Cẩm Niên, ông làm tất cả những chuyện này hoàn toàn là vì Nho đạo, không phải giúp Cố Cẩm Niên xả giận, mà là để chấn chính Nho đạo hưng thịnh.

Đương nhiên ông cũng hi vọng Cố Cẩm Niên có thể nguôi giận, có thể an tâm gánh trọng trách mà tiến về phía trước trên con đường Nho đạo.

"Thánh Nhân tại thượng."

"Học sinh đã hiểu."

Cố Cẩm Niên hành đại lễ, cung kính vái một vái về phía Khổng Thánh.

Nghe Cố Cẩm Niên nói vậy, Khổng Thánh nhẹ gật đầu rồi chợt nói tiếp.

"Cẩm Niên tiểu hữu, chuyện thứ nhất, bản thánh đã xử lý thỏa đáng, còn chuyện thứ hai thì sao?"

Khổng Thánh hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận