Đại Hạ Văn Thánh

Chương 145 Cắt mạch, bạo đánh Thái tôn, tam phương kinh động

Đại Hạ kinh đô.

Sự tình Tô Văn Cảnh mượn quốc vận trấn yêu, triệt để trở thành chủ đề nóng nhất ngày đó.

Vô luận là bách tính ở kinh đô, hay là học tử của thư viện.

Giờ khắc này đều rung động.

Nhất là người đọc sách, nhìn thấy thực lực của Tô Văn Cảnh như vậy, chấn động không gì sánh nổi.

Bọn hắn khao khát loại lực lượng này.

Miệng ngậm thiên hiến, một câu liền trấn sát đại yêu bên ngoài mấy ngàn dặm, vì dân trừ hại, thủ đoạn thần thông bậc này, làm sao bọn hắn không hâm mộ cho được?

Trong thư viện.

Cố Cẩm Niên cũng cảm thấy rung động sâu sắc.

Chuẩn Bán Thánh chi lực liền đáng sợ như thế, nếu là chân chính Bán Thánh, sẽ mạnh như nào a?

Trong lòng hắn rung động, đồng thời đối với Nho đạo nhất mạch càng thêm kiên định.

Mình có được thần bí cổ thụ, Nho đạo nhất mạch tất có thành tựu.

Không suy nghĩ nhiều.

Cố Cẩm Niên trở lại chỗ ở luyện công một phen, sau đó khêu đèn đọc sách.

Có lẽ là bởi vì rung động mà Tô Văn Cảnh mang tới, tối nay Cố Cẩm Niên không có tiếp tục giày vò người khác mà chăm chú đọc sách.

Nho giả thất cảnh.

Đọc Sách Ngưng Khí, Minh Ý Dưỡng Khí.

Cố Cẩm Niên hiện tại đang ở Đọc Sách Ngưng Khí viên mãn trình độ, muốn đột phá đến Minh Ý Dưỡng Khí, cần minh ngộ đạo lý.

Cổ thụ cho tài hoa quả, để cho Cố Cẩm Niên có cảm ngộ rõ ràng, nhưng muốn triệt để đột phá, còn cần một đoạn thời gian để uẩn dưỡng thêm.

Kỳ thật trong lòng Cố Cẩm Niên minh bạch.

Điểm mấu chốt là phải biết được mong muốn của bản thân mình.

Mình đọc sách đến cùng là vì cái gì.

Chỉ cần suy nghĩ rõ ràng điểm ấy thì liền có thể thuận lý thành chương đột phá đến cảnh giới thứ hai.

Hơn nữa Cố Cẩm Niên hoàn toàn có thể tùy tiện tìm một nguyên do, nhưng hắn không làm như vậy.

Bởi vì.

Dưa hái xanh không ngọt.

Vì tăng lên cảnh giới mà tăng lên cảnh giới, đây là tối kỵ.

Còn nữa mình còn trẻ không cần thiết phải mạo hiểm, không bằng làm gì chắc cái đó.

Cứ như vậy.

Bên trong thư viện, Cố Cẩm Niên chăm chú đọc sách, tìm kiếm nho ý thuộc về mình.

Nhưng mà, bên phía Giang Ninh quận.

Vẫn như cũ đèn đuốc sáng trưng.

Hàng chục vị phú hào ngồi quanh một đường.

Bên trong trạch viện, món ngon nóng hổi, chén rượu đựng đầy ánh trăng.

Chỉ là trong phòng lại có vẻ an tĩnh dị thường.

"Chư vị."

"Lần này Giang Ninh quận hồng tai đã được trấn áp, lão phu gia phó cũng dò xét tin tức trở về."

"Phía bên ngoài quận phủ, chỉ sợ có trăm vạn nạn dân tràn vào trong phủ."

"Thủy tai vô tình, nhưng đối với những người này mà nói cũng không có tổn thất quá lớn, ít nhiều cũng mang theo tài vật."

"Chỉ cần chúng ta liên thủ, đem giá gạo nâng lên, trong vòng ba tháng chí ít lợi nhuận không chỉ có vạn vạn a."

Một vị nam tử trung niên mở miệng, hắn mặc cẩm y, râu cá trê lộ ra nét gian trá, chỉ nói một hồi có thể khiến đám người tâm động không thôi.

Trong phòng có hơn bốn mươi người, tất cả có ba bàn, bàn chính có mười hai người, đều là đại thương nhân của Giang Ninh quận, trong tay có mấy trăm cửa hàng bán gạo, đồn lương vô số.

"Trịnh huynh, lời ấy chúng ta kỳ thật đều hiểu."

"Chỉ là bây giờ Giang Ninh quận hồng tai bộc phát, nếu là chúng ta nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, đợi sau khi bình định họa loạn xong, triều đình có thể ra tay với chúng ta hay không a?"

Có người mở miệng, hắn mặc dù đồng ý đối phương lời nói, nhưng lo lắng phía triều đình hơn.

Ai đang ngồi ở đây không phải là người thông minh? Hồng tai bộc phát, lương thực thiếu, nhất định có thể bán được giá tốt.

Nhưng vấn đề là, bán quá cao, triều đình không có khả năng ngồi nhìn mặc kệ a.

Đến lúc đó, kẻ xui xẻo có thể chính là bọn hắn.

Lời này nói ra, nam tử trung niên lại mỉm cười.

"Chư vị suy nghĩ nhiều quá."

"Ta không hề bảo chư vị nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của."

"Ngược lại, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tiếp tục trôi qua ba canh giờ nữa, chỉ sợ lại có mấy mươi vạn nạn dân tụ tập."

"Đến lúc đó, chúng ta hưởng ứng triều đình, mở kho phát thóc, chỉ có điều thực lực của chúng ta thực lực, triều đình đều không giải quyết được, chúng ta những thương nhân này làm sao có thể giải quyết?"

"Nhưng, chư vị đều là tâm địa Bồ Tát, chẳng những mở kho phát thóc, đến cuối cùng không đành lòng khi thấy người chết đói toàn thành, cho nên đem toàn bộ tồn lương nhà mình lấy ra, bán cho bách tính."

"Giá cả mặc dù hơi đắt chút, nhưng để tay lên ngực tự hỏi, trong giai đoạn tai hoạ như này, ngân lượng có quý đi nữa, cũng không quý bằng lương thực."

"Qua hai ngày, lương thực có thể cứu mạng, bạch ngân không đáng một đồng, chúng ta đổi lấy bạch ngân, chỉ là đồng giá trao đổi mà thôi."

"Lão phu hỏi chư vị một câu."

"Nếu như chư vị đói bụng ba ngày ba đêm, nếu tiếp tục không ăn liền phải chết, thức ăn trên bàn này bán cho ngươi với giá trăm lạng bạc ròng một bàn, chư vị sẽ mua sao?"

Phú thương mở miệng, vẻn vẹn chỉ là mấy câu, lại khiến cho đám người thông suốt.

Đúng vậy a.

Ta trước tiên lấy ra một bộ phận lương thực, xem như tích đức làm việc thiện, nhưng lương thực có hạn ngươi không thể trách ta.

Sau đó ta lấy ra lương thực, đều là lương thực dư của ta, thời kỳ đói kém, nhà ai không thiếu lương a?

Ta cũng phải nuôi cả nhà ta a.

Nhưng ta làm người chính trực, không thể tiếp tục nhìn nhân gian gặp khó khăn, xuất ra lương thực dư của mình để bán, thử hỏi một chút, ta mặc dù bán giá cao.

Nhưng vấn đề là, bạc có tác dụng cái gì? Bạc có thể khiến người ta không đói bụng sao? Không thể.

Lương thực có thể a.

Ta coi như bán giá trên trời, cũng gánh chịu phong hiểm, vạn nhất triều đình chẩn tai trễ, khả năng chính bản thân ta cũng sẽ chết đói a.

Suy nghĩ một khi đã được nghĩ thông, trong chốc lát tất cả mọi người đều lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, ai cũng lộ ra vẻ kích động dị thường, thậm chí có người vỗ tay hô tốt.

"Trịnh Công quả nhiên là tâm địa Bồ Tát a."

Có người tán thưởng, những người còn lại nhao nhao hô tốt.

Nhưng vẫn có mấy người vẻ mặt nghiêm túc.

"Phương pháp này tuy tốt, nhưng vẫn lo triều đình sẽ không đáp ứng a."

Ở thời điểm này, có người bảo trì thanh tỉnh hỏi một câu như vậy.

Nhưng nhìn có vẻ như là chính trực, trên thực tế vẫn là e ngại triều đình thôi, đối mặt với lợi nhuận khủng bố như thế, có mấy ai không động tâm?

Đơn giản chính là phong hiểm quá lớn, khiến cho bọn hắn có chút e ngại thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận