Đại Hạ Văn Thánh

1286 Lợi nhuận mỗi ngày mười tám vạn vạn lượng bạc trắng! Thái tử rung động! Vĩnh Thịnh Đại Đế trả lại tiền!(2)

Đương nhiên, cũng chỉ là không vui mà thôi, ông ta không dám nói thêm gì, chưa nói đến những thứ khác, chỉ nói đến uy vọng và địa vị bây giờ của Cố Cẩm Niên thì một chút muối có tính là gì?

Nhất là Long Mễ Giang Trung này đã có thể giúp cho quốc khố Đại Hạ tăng thêm gấp mười lần, vì thế Hà Ngôn cũng không phản đối gì, chỉ cảm thấy mọi thứ diễn ra quá nhanh.  Đáng nhẽ nên đợi sau khi Long Mễ Giang Trung phát triển vững vàng mới dần dần xóa bỏ muối quan, bây giờ lập tức xóa bỏ thì hơi vội vàng.

Đương nhiên đây chỉ là suy nghĩ của ông ta thôi. Hộ bộ mà, rất mẫn cảm với tiền bạc, có chút không vui cũng là đúng thôi.

Nhưng nếu bảo ông ta nói ra, khẳng định ông ta không dám nói.

"Lời của Hứa đại nhân sai rồi, đâu chỉ là muối quan, bên trong Bất Dạ Thành còn có cả Long Mễ Giang Trung và gương kính, hai vật này cũng là đồ tốt nha."

Lúc này, Vương Khải Tân lên tiếng nói một câu, dù sao thì sản nghiệp này cũng có chút quan hệ với ông ta.

"Ai nha, cái gì mà đồ tốt với cả không tốt, chỉ nói riêng muối quan đã không thấy có lợi nhuận gì rồi."

"Long Mễ Giang Trung đương nhiên tốt, nhưng vấn đề là giá cả vẫn còn hơi cao, nếu thật sự muốn kinh doanh kiếm được nhiều tiền nhất định phải là kiểu lãi ít nhưng bán ra nhiều, quay vòng sử dụng nhanh."

"Mà nói tới gương, hôm qua lão phu được nhìn thoáng qua, đúng là không tệ, lão phu cũng bảo phu nhân ở nhà đi mua một cái rồi."

"Nhưng gương thì mỗi nhà chỉ cần một tấm là được, nhưng liệu có mấy nhà chịu bỏ tiền ra mua loại gương này?"

"Nếu tuyên truyền rộng rãi thì thật sự có thể kiếm được món hời đó, chỉ là Vương Thượng thư nên biết, quá trình chế tác tấm gương này hẳn là không đơn giản nha?"

"Rất khó sản xuất với số lượng lớn, cho nên cũng chỉ có số lượng nhất định."

"Lại nhìn Bất Dạ Thành mà xem, nghe nói chỉ riêng nhân công cũng đã có hơn một vạn người, tiền công mỗi tháng thật sự không ít."

"Một vào hai ra, chỉ sợ Hầu gia phải chịu thua thiệt rồi."

"Đương nhiên, trọng yếu vẫn phải xem Long Mễ Giang Trung này có thể bán bao nhiêu, nếu bán tốt, chắc chắn có lợi nhuận, nếu bán không tốt, lợi nhuận gì đó khẳng định không có."

Hứa Ngôn mở miệng nói, ông ta thân là Hộ bộ Thượng thư, đối với các vấn đề kinh doanh rất nhạy cảm, chỉ cần tính sơ cũng biết Bất Dạ Thành sẽ không có lợi nhuận gì nhiều.

Lời này nói ra cũng chẳng phải kiến thức uyên thâm gì, Hứa Ngôn là Hộ bộ Thượng thư, đương nhiên thấu hiểu việc làm ăn buôn bán hơn những người khác.

Nhưng mà giọng nói của Dương Khai chợt vang lên.

"Ngài nói vậy là không đúng rồi."

Dương Khai vuốt ve sợi râu, chậm rãi lên tiếng.

"Thứ nhất, bách hóa lâu Đại Hạ chỉ là một trong những sản nghiệp đó."

"Thứ hai, còn có tửu lâu Đại Hạ và rất nhiều sản nghiệp khác nữa."

"Bất Dạ Thành Đại Hạ, sẽ trở thành quy mô sản nghiệp tiêu chuẩn nhất kinh đô Đại Hạ."

"Lão phu cả gan suy đoán, Bất Dạ Thành Đại Hạ, có thể mỗi ngày thu về được một đấu vàng, nếu như Long Mễ Giang Trung không xuất hiện, chỉ sợ quốc khố cũng không sánh bằng Bất Dạ Thành Đại Hạ."

Dương Khai lên tiếng, lời này không nghi ngờ chính là đang khoa trương khoe mẽ, nhưng cũng chịu thôi, ai bảo Hứa Ngôn nói khó nghe làm gì?

Lời này vừa thốt ra, nhất thời khiến cho bách quan kinh ngạc, kiếm tiền còn nhiều hơn cả quốc khố? Thật sự có chuyện như vậy sao?

"Không thua kém gì quốc khố?"

"Ha ha, Dương đại nhân, trên phương diện đọc sách, lão phu đúng là không bằng ngài, nhưng trên phương diện làm ăn, tuy lời nói của lão phu không phải là thiên ngôn, nhưng ít nhất cũng đúng tới chín mươi phần trăm."

"Bất Dạ Thành Đại Hạ này, lão phu cũng đã cho người đi điều tra rõ ràng, trước mắt nhìn có vẻ nhiều người, bọ dáng như là buôn bán rất tốt."

"Nhưng dù sao cũng là bởi vì muối quan, lão phu mới phối hợp với Hầu gia, nhưng đây cũng là vì triều đình hạ lệnh."

"Lão phu nhìn ra được, Hầu gia muốn thông qua muối quan để gây sự chú ý của dân chúng trong kinh thành, để dân chúng tụ tập lại."

"Chỉ là, những người dân này vốn dĩ ôm tư tưởng chiếm được của hời từ muối quan mới tới đây, nhiều người tụ tập không đại biểu cho việc làm ăn buôn bán tốt."

"Long Mễ Giang Trung là con át chủ bài lớn nhất của Hầu gia, hai mươi lượng bạc một thạch gạo, lợi nhuận thật không nhỏ chút nào."

"Nhưng vấn đề là, mọi người cũng biết một người chỉ ăn hai lượng Long Mễ Giang Trung, một thạch lương thực là một trăm hai mươi cân, một cân mười sáu lượng, đủ cho một nhà tám miệng ăn."

"Nói cách khác, một thạch lương thực đủ một đại gia đình ăn trong vòng bốn tháng, mà một thạch lương thực có thể kiếm bao nhiêu? Ta còn nghe nói Long Mễ ở quận Giang Trung thu mua với giá 10 lượng bạc một thạch."

"Toàn bộ kinh thành có 40 triệu nhân khẩu, cho dù bán đi 4 triệu thạch, nghĩa là có 40 triệu lượng bạc làm lợi nhuận, mà 4 triệu thạch này đủ cho dân chúng trong kinh thành ăn một năm."

"Một năm thu được 40 triệu lượng bạc, trừ hao chi phí nhân công, Hầu gia còn lại được bao nhiêu?"

"Đây là thứ thiết yếu mà gia đình nào cũng phải mua."

"So với quốc khố thì kiếm được bao nhiêu tiền?"

Hứa Ngôn mở miệng nói, sau đó liếc nhìn cả đám quan lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận