Đại Hạ Văn Thánh

Chương 559 Ấn ký của Khổng Thánh, đối thoại cổ kim. Thiên mệnh gia trì, Thánh khí Nho đạo.(6)

Bệ hạ nên cảm kích, Văn Cảnh tiên sinh hẳn là cũng biết.

Cho nên mình phạm sai lầm, tội không đáng chết điểm này Cố Cẩm Niên hiểu rõ.

Nhưng hành động hôm nay của hắn là tìm đường sống trong chỗ chết. Muốn nhờ vào đó để ngộ đạo.

Đáng tiếc là có lẽ trong lòng nắm chắc cũng không đạt được đốn ngộ thời khắc sinh tử.

Nếu thật sự là đốn ngộ sinh tử thì có lẽ Nho đạo của mình sẽ thật sự bước vào cảnh giới thứ ba, Lập Ngôn Tri Thánh.

Mà nhất định là Lập Ngôn vang dội từ xưa đến nay.

Lúc này dứt bỏ tạp niệm.

Giờ khắc này.

Cố Cẩm Niên thu liễm tất cả quang hoa.

Văn phủ biến mất.

Ánh sáng tắt dần.

Bài ca chính nghĩa khắc trên bia đá cũng chậm rãi rơi xuống, đứng vững ở trên pháp trường.

“Chuyện hôm nay, Cố mỗ cảm tạ chư vị. Việc này Cố mỗ nhất định sẽ khắc sâu trong tâm khảm.”

“Chư vị dân chúng, Cố mỗ không nói lời vô nghĩa, cũng không hứa hẹn điều gì. Nhưng hôm nay người tương trợ Cố mỗ, về sau nếu gặp chuyện oan khuất có thể đến phủ Quốc Công. Cố mỗ sẽ dốc hết toàn lực cũng sẽ giải oan giúp các vị.”

Cố Cẩm Niên nói.

Hắn hướng phía mọi người cúi đầu thật sâu.

Đối với ân tình của mọi người, Cố Cẩm Niên không thể báo đáp. Dùng vàng bạc đến cảm tạ sẽ lộ ra dung tục cho nên mới hứa hẹn với mọi người.

Nếu tương lai có oan tình gì thì đến phủ Quốc Công tìm hắn, cũng coi như là hoàn lại ân tình này.

“Thế tử vạn cổ.”

Đám người đứng dậy, hướng phía Cố Cẩm Niên cúi đầu thật sâu.

Trên mặt họ tràn đầy vui sướng.

Nhưng cũng không phải bởi vì Cố Cẩm Niên hứa hẹn như vậy mà là thật tâm thật ý vì Cố Cẩm Niên được tha tôi mà vui sướng.

“Vương huynh.”

“Giúp ta sắp xếp cẩn thận cho những người dân này. Tất cả tiêu xài đều do ta trả.”

“Nhất định phải an bài thỏa đáng. Nếu có người nguyện ý lưu lại Kinh đô du ngoạn thì cũng chiếu cố thỏa đáng từng người. Lúc trở về chuẩn bị chút lễ vậtd đơn giản.”

Sau khi bái tạ, Cố Cẩm Niên đi xuống pháp trường, đến trước mặt Vương Phú Quý thấp giọng nói thế.

Lần này dân chúng đến đây cũng không dễ dàng. Hắn nghĩ muốn chiêu đãi dân chúng thật tốt một phen. Nhưng mà mình còn có một số chuyện không dứt ra được cho nên chỉ có thể để Vương Phú Quý làm thay.

“Cố huynh yên tâm, chuyện này cứ giao cho ta.”

Vương Phú Quý gật nhẹ đầu, lau nước mắt trên mặt, lộ ra vẻ tràn đầy vui sướng.

Như thế.

Cố Cẩm Niên lại đi đến trước mặt Từ Bình và Dương Khai.

Cố Cẩm Niên làm lễ, cảm kích hai người.

“Hôm nay giúp ngươi là lương tri của chúng ta, cũng không phải bởi vì thân phận của ngươi, cũng không phải bởi vì tài hoa của ngươi. Nếu như ngươi thật phạm phải đại tội thì lão phu cũng không giúp cho ngươi.”

Từ Bình nói như thế.

Dương Khai gật đầu cũng không nói nhiều. Ý nghĩ đại khái cũng như Từ Bình.

“Đa tạ hai vị đại nhân.”

Cố Cẩm Niên không nói gì thêm nhưng phần ân tình này cũng sẽ ghi tạc trong lòng.

Sau khi kết thúc, một bóng người nhanh chóng đi đến.

Là Lưu Ngôn.

“Thế tử điện hạ, bệ hạ cho gọi ngài vào cung một chuyến.”

Lưu Ngôn cung kính nói.

“Vào cung sao?”

Cố Cẩm Niên hơi sững sờ. Hắn còn muốn về nhà một chuyến, lão gia tử vì mình sắp phải đến biên cảnh. Xem ra rất nhanh sẽ phải đi. Cho nên hắn muốn về sớm để cùng gia gia mình nói chuyện một chút.

Lại không ngờ, bệ hạ vội vã gọi mình như vậy.

“Được.”

Cố Cẩm Niên nhẹ gật đầu, cũng không nói nhiều mà đi theo.

Sau đó Hình bộ cũng lần lượt để bách tính giải tán, phòng ngừa phát sinh phiền phức khác.

Trong Kinh đô, các tửu lâu lớn tất nhiên cũng sẽ không bỏ qua đoạn thời gian vui mừng này.

“Hôm nay bệ hạ tha tội cho Thế tử chính là phúc của Đại Hạ ta. Hôm nay quán rượu giảm nửa giá, chỉ nửa giá có thể uống rượu rồi.”

“Chưởng quỹ hô lên, Thế tử được tha tội, vì dân chúng giải oan, hôm nay quán rượu giảm giá 30%, uống rượu giảm giá 30%.”

“Nhà ta giảm một giá, nhà ta giảm một giá. Mọi người mau đến uống rượu chúc mừng.”

“Khá lắm, thi nhau giảm giá đúng không? Nhà ta miễn phí uống rượu, chỉ để chúc mừng.”

Các tửu lâu lớn vô cùng náo nhiệt, thi nhau giảm giá cùng nhau vui vẻ.

Nhất thời, trong Kinh đô lộ ra vẻ náo nhiệt vô cùng. Dân chúng cũng mua trướng, thi nhau kết bạn uống rượu cũng vì tâm tình chuyện hôm nay.

Mà cũng không keo kiệt hoặc nhiều hoặc ít sẽ thưởng cho tiểu nhị ít bạc, cũng không chiếm tiện nghi.

Khác biệt với Kinh đô tưng bừng vui sướng.

Bên trong Thiên điện Hoàng cung.

Sắc mặt bát Vương vô cùng cổ quái, sắc mặt Sở Vương âm trầm nhất. Có mấy người sắc mặt khó coi nhưng tứ Vương còn lại thì lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

“Bản vương đã sớm nói, bệ hạ không thể giết Cố Cẩm Niên. Hắn có Thiên mệnh mang theo, cộng thêm chuyện này chung quy cũng vì dân giải oan.”

“Hiện tại tốt rồi, người không chết, chúng ta bị ghi hận. Cố Cẩm Niên này sớm muộn cũng sẽ có được quyền lực lớn. Quay đầu lại chúng ta cũng đừng mong sẽ tốt đẹp.”

Nam Bình Vương bất đắc dĩ nhất nói.

Trên thực tế ông ta vốn không muốn đến. Quả thực là bị đám người này kéo qua.

Hiện tại tốt rồi, chuyện không hoàn thành còn không nói.

Mình còn bị ghi hận, bị Cố Cẩm Niên ghi hận. Sẽ cùng bị Trấn Quốc Công ghi hận.

Tổn thất này quá lớn.

“Bây giờ ngươi nói điều này có ích gì?”

“Nếu như đã đắc tội thì phải đắc tội đến cùng. Các vị, hiện tại các ngươi cũng đừng nghĩ muốn hòa giải. Cố Cẩm Niên là ai, các người cũng nhìn ra chứ.”

“Chỉ sợ không được bao lâu, Cố Cẩm Niên sẽ tìm đến ta gây phiền phức.”

“Thù này đã kết, chúng ta ai cũng đừng hòng chạy.”

Sở Vương giận dữ mắng mỏ Nam Bình Vương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận